Đường Tiểu Nhiên không nói gì.
Tình huống thế này, nói gì mới đúng đây?
“Nhưng mà nói thật ra, anh ta làm những chuyện này cũng ấu trĩ thật đấy!”
Lưu Canh Hoằng không thể ừ bừa, chỉ cười lắc đầu:
“Xem ra anh ta cũng có chút ý với em, hơn nữa cũng không hề hời hợt đâu. Nếu không với tính cách của anh ta, hẳn là sẽ không làm chuyện như vậy.”
“Có lẽ thế.”
Đường Tiểu Nhiên muốn trốn tránh chuyện này, không muốn tiếp tục bàn luận nữa.
“Nhưng có là thế thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi.”
Lưu Canh Hoằng tỏ ý đã hiểu, không tiếp tục nữa mà yên lặng lái xe.
Đường Tiểu Nhiên không lo cho Cảnh Hiên, với thế lực của Tô Chính Kiêu ở nước K hiện giờ, chắc chắn sẽ bình yên vô sự.
Đồn cảnh sát.
Tô Chính Kiêu không hề có chút tự giác nào, bế Cảnh Hiên ngồi thẳng lên ghế: “Con có khát nước không?”
Đây là lần đầu tiên Cảnh Hiên tới chỗ như vậy, cậu bé có hơi sợ hãi.
Miệng khát cũng không dám nói, lắc đầu, dán vào trong ngực anh.
“Sợ cái gì? Có ba đây rồi.” Tô Chính Kiêu quay sang nói với một viên cảnh sát: “Rót ly nước tới đây.”
Nữ cảnh sát tức giận cười một tiếng, gõ bàn vang dội: “Có nhầm không vậy? Bây giờ anh là kẻ tình nghi, lại còn chỉ đạo tôi làm việc?”
Các nhân viên bảo vệ cũng gật đầu phụ họa: “Chính cậu ta đánh mặt chúng tôi thành như vậy!”
Tô Chính Kiêu không có tâm trạng dài dòng: “Cấp trên của cô là ai?”
“Quan tâm cấp trên của tôi làm gì?”
Nữ cảnh sát nhìn anh, mặt đầy bất mãn.
Người này tới đồn cảnh sát còn kiêu ngạo như vậy!
Không để ý đến cô ta, Tô Chính Kiêu thẳng thừng gọi điện thoại. Chỉ qua hai ba phút, cấp trên đã tới, thái độ đối với anh rất cung kính.
Hiển nhiên người tới có chức vị không nhỏ, nữ cảnh sát nhìn ông ta mà kính sợ.
“Anh Tô, anh tới đây là có chuyện gì sao?”
“Ừm, vừa rồi ở chỗ…” Anh ta nhướng mày, nhìn bảo vệ: “Chung cư gì?”
Bảo vệ đáp lời theo bản năng: “Chung cư Hoa Sen.”
“Đúng, ở chung cư Hoa Sen, tay tôi vô ý đụng phải máy báo động hỏa hoạn, sau đó lập tức bị kết tội dẫn tới nơi này.”
Tô Chính Kiêu lạnh nhạt nói: “Con trai tôi hơi khát, không có nước à?”
Viên cảnh sát lập tức nháy mắt với nữ cảnh sát, bảo cô ta mau đi rót nước.
“Chuyện chỉ có vậy thôi ư? Thế chắc là anh Tô vô tình nên mới đụng phải thôi, mấy người đều giải tán cả đi. Ai lại vô duyên vô cớ đi đụng vào máy báo động hỏa hoạn chứ. Mấy chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi là được, hai ba con anh có thể rời đi rồi.”