Uống thêm một ly nước ấm, lúc này, nhịp tim của Tô Tình mới dần dần khôi phục lại, quả nhiên là suy đoán của bà ta không sai, Diệp Giai Nhi đúng thật là một người phụ nữ có tâm kế.
Một người phụ nữ có thể kiểm soát Hoài Dương đến tình trạng như hiện tại, không có tâm kế thì làm sao có thể làm được chứ?
Nhưng mà bà ta lại cẩn thận nhìn chằm chằm vào Thẩm Hải Băng một hồi.
Nhìn thấy cô ta một mặt bình tĩnh không hề gợn sóng, cô ta thật sự không yêu Hoài Dương, nếu không thì làm sao có thể lạnh nhạt như vậy được?
Một lúc lâu sau, bà ta tùy ý mở miệng hỏi: “Thằng bé đâu rồi, mấy ngày nay có về nhà không?”
Đương nhiên Thẩm Hải Băng hiểu thằng bé trong miệng của bà ta là đang chỉ ai: “Không có.”
Lông mày của Tô Tình nhíu lại: “Mấy ngày nay thằng bé đều chưa từng về nhà?”
“Đúng vậy.” Thẩm Hải Băng do dự một lát, vẫn quyết định nói sự thật cho bà ta biết: “Trạch Hy đã ra nước ngoài rồi, đi Mỹ.”
Trong nháy mắt, hai mắt liền mở to, Tô Tình gần như là không thể tin được: “Cô vừa mới nói cái gì, lặp lại một lần nữa xem.”
“Sau ngày hôm đó thì hôm sau là Trạch Hy liền đến Mỹ, đã rời đi được mấy ngày rồi.”
Nghe vậy, nhịp tim vất vả lắm mới có thể khôi phục lại bỗng chốc trở nên hỗn loạn, tay bà ta đặt trên ngực, thuận tay sờ điện thoại, gọi điện thoại cho Thẩm Trạch Hy.
Hình như là anh ta đổi số điện thoại rồi, âm thanh truyền đến chính là “số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“Không biết… không biết… không biết là rốt cuộc người phụ nữ đó đã bỏ thuốc gì với Trạch Hy.” Tô Tình tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Vậy mà lại khiến cho Trạch Hy làm ra loại chuyện này với người mẹ ruột của mình.”
Từ nhỏ, Trạch Hy đã nghe lời bà ta, mặc dù tương đối ngỗ nghịch, không thích học hành, nhưng mà những phương diện khác đều rất tốt, lúc ở nhà họ Thẩm còn hay chọc cho bà ta vui vẻ.
Nhưng mà bây giờ bởi vì một người phụ nữ, anh ta thậm chí ngay cả mẹ ruột của mình mà cũng không nhận.
“Có lẽ trong lòng Trạch Hy tự có suy nghĩ của mình.” Thẩm Hải Băng nói.
“Còn có thể là có suy nghĩ gì nữa chứ, nơi mà Trạch Hy ghét nhất chính là nước Mỹ, luôn nói chỗ đó nói bô lô ba la mấy cái lời khó hiểu, thằng bé một câu nghe cũng không hiểu. Chắc chắn là bởi vì tôi đánh nói hai bàn tay rồi còn nói mấy lời như thế, mới làm cho nó tức giận rời khỏi.”
Thẩm Hải Băng không nói tiếng nào nữa, trong lòng của bà ta đã cho là như vậy, thế thì chắc chắn bà ta sẽ không nghe lọt tai lời nói của người khác.
Tiếng hô hấp của Tô Tình dần dần trở nên dồn dập hơn, sau đó, ngay cả thở cũng không thể thở được, chỉ cảm thấy tức ngực khó thở, không thể thở nổi, hít một hơi liền ngất xỉu.
Sắc mặt Thẩm Hải Băng kinh hãi, không do dự một chút nào, cô vội vàng gọi tài xế đưa bà ta đến bệnh viện, đẩy vào trong phòng cấp cứu.
Thời gian trôi qua một lúc, bác sĩ trưởng bước ra, Thẩm Hải Băng vội vàng bước tới: “Sao rồi bác sĩ?”
“Không phải là bệnh nặng gì đâu, nhưng mà phải nằm viện nghỉ ngơi điều trị một đoạn thời gian, mợ Thẩm bị cao huyết áp kết hợp với xơ cứng động mạch, cho nên rất dễ xuất hiện tình trạng xuất huyết não, cô nên chú ý hơn về phương diện này, cố gắng đừng chọc bà ấy tức giận, để bà ấy duy trì tâm trạng vui vẻ.” Sau khi bác sĩ dặn dò xong thì liền đi khỏi.
Thẩm Hải Băng đẩy cửa phòng bệnh ra bước vào, chỉ nhìn thấy Tô Tình nằm trên giường bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt, trạng thái rất không tốt.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta mở to mắt, nói chuyện yếu ớt không có lực: “Bác sĩ nói như thế nào?”