Anh còn chưa kịp nói hết câu thì đã nghe thấy tiếng hít thở đều đặn bên tai. Anh cúi đầu nhìn xuống, cô đã ngủ say rồi, chóp mũi hơi đỏ lên vì lạnh.
Anh bất đắc dĩ kết thúc cuộc trò chuyện mà không nói thêm câu nào nữa, anh nhéo nhéo chóp mũi của cô, động tác chứa đựng sự yêu thương và chiều chuộng.
Điện thoại di động vang lên, anh cầm ra xem rồi nhanh chóng tắt máy không trả lời.
Cần câu vẫn chưa thu về, Hoắc Đình Phong ôm cô đứng dậy, đi vào gian phòng bên trong thuyền.
Trong phòng, cô ngủ phía bên trong anh ngủ phía bên ngoài. Từ phòng tắm đi ra, lại có cuộc gọi đến, lần này là Tô Chính Kiêu.
Hoắc Đình Phong vừa nghe máy, Tô Chính Kiêu liền hỏi khi nào anh quay về.
“Tối hôm nay không về…” Hoắc Đình Phong trả lời.
“Cậu không trở lại, chẳng lẽ không cảm thấy như vậy là hơi tệ hay sao? Em ấy bay từ nước K sang đây còn không phải là vì cậu à?” Giọng điệu Tô Chính Kiêu không được tốt.
Hoắc Đình Phong day day ấn đường, không nói câu nào, cũng không phát ra tiếng động gì, chỉ cầm điện thoại mà im lặng như thế.
Giây tiếp theo, giọng điệu Tô Chính Kiêu mềm mỏng hơn vừa rồi: “Em ấy vẫn đang chờ cậu.”
“Tôi còn phải ở bên người khác, đêm nay sẽ không về.” Vừa dứt lời, Hoắc Đình Phong liền cúp máy.
Nghe thấy tiếng kết thúc cuộc gọi, sắc mặt Tô Chính Kiêu không thể nào tốt lên nổi. Đương nhiên anh ta biết người mà Hoắc Đình Phong nói là ai, ngoại trừ Thân Nhã thì anh ta không thể nghĩ tới người thứ hai nào khác.
Mức độ đối xử của Hoắc Đình Phong đối với Thân Nhã còn sâu đậm hơn so những gì với anh ta tưởng…
Sáng hôm sau. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Thân Nhã ngủ rất ngon, rất sâu giấc, cơ bản là chỉ cần buổi tối ngủ bên cạnh anh thì sẽ đều vô lo không mộng.
Cô vào phòng vệ sinh tắm rửa rồi đi ra ngoài, người đàn ông đang đứng cạnh bàn ăn bày trí bữa sáng. Tấm lưng rộng mà cường tráng ấy, cùng với những đường nét hõm sâu tuyệt đẹp.
Áo len mỏng màu đen, quần dài màu xám khói. Vẫn chỉ là loại quần áo đơn giản mặc ngày thường, nhưng khi khoác lên người anh lại toát ra phong thái lịch lãm làm say mê lòng người.
“Đến đây ăn sáng nào.” Anh vẫy tay với cô.
Thân Nhã đáp lại một tiếng, nhìn lên bàn rồi hơi nheo mắt lại: “Sáng sớm đã uống canh cá rồi à?”
“Đây là con cá câu được tối qua. Anh bảo nhà bếp làm vị rất thanh đạm, em có thể ăn thử, nếu cảm thấy không hợp thì uống cháo.” Vẻ mặt anh dịu dàng.
Nghe thấy anh nhắc đến chuyện tối qua, hai má Thân Nhã bất giác ửng hồng, tất nhiên nguyên nhân trong đó là vì sự cuồng dã và buông thả đêm qua.
Nhưng nếu là cá câu được tối qua, vậy thì dĩ nhiên phải nếm thử hương vị rồi.
Cô uống hai bát nhỏ, quả thật mùi vị rất tuyệt và tươi ngon. Sau khi uống xong, hương thơm vẫn còn quanh quẩn trong miệng.
Hoắc Đình Phong nhìn cô rồi mỉm cười, trong đó xen lẫn cảm giác đắc ý, còn có chút thâm thúy như mực.
Bữa sáng rất ngon và vui vẻ, sau khi trang điểm nhẹ, Thân Nhã đợi Hoắc Đình Phong đưa cô đến công ty.