Nhưng mới tìm được số điện thoại còn chưa kịp gọi, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hoắc Đình Phong đi vào, không có cởi giày dưới chân, càng không có cởi áo khoác trên người, trực tiếp đi tới bên cạnh giường, ngồi xuống, mở chiếc hộp tinh tế ra, lấy ra một miếng bánh quả hồng đưa cho cô: “Không phải muốn ăn sao, mau ăn đi…”
Thân Nhã ngạc nhiên chớp mắt: “Đã muộn như vậy rồi, anh từ đâu mua được vậy?”
Cô không ngờ anh vậy mà thật sự mua được bánh quả hồng!
“Gọi điện cho bạn bè, vừa hay chỗ của một người bạn có…” Anh mở miệng, cởi áo khoác trên người vắt ở bên cạnh, sau đó đi ra ngoài, đợi khi quay lại, trong tay cầm một ly nước ấm, đưa cho cô: “Vừa ăn vừa uống, nếu không sẽ nghẹn…”
Gật đầu, cô cầm lấy ly nước, độ ấm của nước vừa đủ, sẽ không quá nóng, ăn một miếng bánh, uống một ngụm nước ấm, cô đã ăn rất vui vẻ.
Cô ăn, Hoắc Đình Phong ngồi ở bên cạnh nhìn, thấy cô ăn ngon như vậy, trong lòng anh cũng dấy lên một cảm giác thỏa mãn chưa từng có.
Thân Nhã cảm thấy rất lâu chưa từng ăn đồ ăn ngon như vậy, một hơi ăn liên tiếp hai cái.
Ăn có hơi vội, khóe miệng của cô dính vụn bánh, Hoắc Đình Phong không nhịn được mà bật cười, ngón tay ấm áp giữ gương mặt của cô, ngón cái nhẹ nhàng lau vụn bánh đi.
Động tác dịu dàng khiến trái tim của Thân Nhã không khỏi dao động, cô ngẩng đầu, vừa hay chạm vào ánh mắt của anh, nó sâu thẳm, dịu dàng và đầy sự cưng chiều.
Giống như hồ nước sâu, giống như biển sâu nhìn không thấy đáy, sóng xanh dập dờn, vô cùng dịu dàng, càng giống như xoáy nước muốn hút con người vào trong, không thể thoát ra, toàn thân trên dưới được bao trùm một lớp ánh sáng lưu ly, thấp thoáng tỏa ra ánh sáng.
Thân Nhã khẽ thở dài, sự mê người và quyến rũ của anh, cô luôn biết rõ, lúc này lại càng cảm thấy anh chói mắt.
Cánh tay vòng qua cổ anh, Thân Nhã nâng cằm lên, hôn anh.
Hoắc Đình Phong vẫn còn duy trì bộ dạng vừa rồi, chỉ là bàn tay rõ khớp xương lại đặt ở lưng của cô, ôm chặt, tận tình hưởng thụ.
Nụ hôn này kéo dài rất lâu, mãi cho tới khi sự nhiệt tình suýt nữa bị đốt cháy mới ghìm lại.
Thân Nhã cầm bánh quả hồng cho anh, anh khẽ lắc đầu.
Đợi khi ăn xong bánh, lại uống nước thì đã gần bốn giờ, bởi vì thèm ăn bánh quả hồng mà náo mấy tiếng đồng hồ, Thân Nhã cũng thật sự buồn ngủ rồi, mắt cũng theo đó mà trở nên mông lung.
Hoắc Đình Phong ôm cô vào lòng, hơi thở ấm áp phả vào đỉnh đầu: “Ngủ đi…”
Bầu không khí nhẹ nhàng cũng khiến người ta trở nên buồn ngủ, cô ngáp, ôm chặt eo của anh, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Ở một bên khác.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lâm Nam Kiều tỉnh lại, nhìn thấy người đàn ông nằm ở bên cạnh, cô ta có loại cảm giác hơi kinh tởm, vừa mập, vừa già.
Nhưng ai kêu ông ta có tiền chứ?
Bây giờ, cô ta cần một chỗ dựa, sau đó từ từ bò lên trên, cho tới khi có thể tìm được người đối kháng được với Trần Vu Nhất mới thôi!