Một bên khác.
Nơi Trần Vu Nhất tới là tiệm trang sức, Thân Nhã duy trì một khoảng cách nhất định hơi nheo mắt lại, đi theo về phía trước.
Một màn này vô tình lọt vào trong mắt của Hoắc Đình Phong, anh ta ngồi trong chiếc xe Bentley màu đen, trên đôi chân vắt chéo để chiếc laptop màu xám bạc.
Thời gian anh ta cúi đầu có hơi dài, khi ngẩng đầu xoa cổ thì nhìn thấy trên đường lớn có bóng hình hút mắt.
Người đàn ông mặc vest đi ở trước, thai phụ bụng khá to đi đằng sau một cách lén lút, nhìn trông giống như đang theo dõi.
Bàn tay với khớp xương rõ ràng day nhẹ trán, Hoắc Đình Phong nheo mắt liếc nhìn vài lần, khi nhìn thấy là Thân Nhã, cặp lông mày tuấn tú nhướn lên, nhả ra hai từ: “Dừng xe.”
Tài xế dừng xe ở bên đường, anh ta ngồi trên chiếc ghế da nâu một cách ưu nhã, hờ hững nhìn.
Thân Nhã nhìn thấy Trần Vu Nhất đi ra từ tiệm trang sức, cô vội vàng trốn ở sau gốc cây, mà Trần Vu Nhất lại không để ý thấy sự khác thường, trực tiếp lên xe.
Không có lán lại, cô vẫy một chiếc taxi, bám sát đằng sau.
“Thưa anh, chúng ta cần đi theo không?” Tài xế mở miệng hỏi.
Thu hồi ánh mắt, bàn tay rõ khớp xương của Hoắc Đình Phong nhẹ nhàng gõ trên laptop: “Theo đi đâu?”
Tài xế sững người, anh Hoắc vừa rồi không phải là luôn nhìn người phụ nữ mang thai bụng to đó sao? Lẽ nào không đi theo sao?
“Tới khu Nam Thành…” Trong đôi môi mỏng nhả ra mấy từ, động tác gõ phím của anh ta không có dừng lại.
Thân Nhã thay quần áo, trên đầu còn đội mũ, kêu tài xế taxi cứ theo sát chiếc xe màu đen đó, lần đầu tiên làm loại chuyện này, nhịp tim của cô đập có hơi nhanh, càng cảm thấy giống như làm trộm.
Chiếc xe chạy càng lúc càng nhanh, xe trên đường cũng càng lúc càng ít, Thân Nhã liếc nhìn bên ngoài cửa sổ, đây là đường ra ngoại ô.
Đã muộn như vậy rồi, anh ra ngoại ô làm cái gì? Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trong lòng cô có chút nghi hoặc, nhưng vẫn nhìn chằm chằm chiếc xe đó, cuối cùng, chiếc xe dừng ở trước căn biệt thự.
Thân Nhã vội vàng kêu tài xế dừng xe ở xa một chút.
Trần Vu Nhất xuống xe, đi tới trước biệt thự, Lâm Nam Kiều ra mở cửa, khi ánh mắt lưu ý thấy vị trí dừng xe của chiếc taxi có chút không đúng đó, khóe miệng từ từ nở nụ cười thâm ý.
Đàn ông và phụ nữ ở phương diện trực giác không giống nhau, phản ứng và khả năng phát giác của đàn ông có hơi chậm hơn, mà phụ nữ lại vô cùng mẫn cảm.
Cố ý không đóng cửa biệt thự, chừa lại một khe hở, cơ thể của Lâm Nam Kiều giống như rắn quấn lấy người của anh.
Cô ta rất nhiệt tình, hôn sâu anh, trên bàn ăn dài ở phòng khách đã bày biện rất đẹp, rượu vang, bít tết, bánh kem.
Khoảng cách có hơi xa, Thân Nhã cũng chỉ có thể nhìn thấy là bóng dáng của một người phụ nữ, còn người phụ nữ trông như thế nào, cô không nhìn rõ.
Trả tiền cho tài xế taxi, cô xuống xe, đi tới với trái tim đang không đập thình thịch không ngừng, bước chân rất nhẹ, rất chậm, đứng ở trước biệt thự.
Cửa không có khóa, có khe hở, chỉ cần đẩy ra thì có thể đi vào.