Đương nhiên Thân Nhã cũng đã nhìn thấy, cô nghĩ là Trần Vu Nhất đến đây tìm Lâm Nam Kiều, sắc mặt không hề có dao động, cô đi lướt qua hai người muốn rời khỏi đó.
Trần Vu Nhất và Lâm Nam Kiều nói vài câu với nhau liền bước lên ngăn cản Thân Nhã: “Em đưa tôi tài liệu cụ thể liên quan đến công trình đi, tôi đang cần.”
Thân Nhã gật đầu tỏ ra mình đã hiểu, ánh mắt mà Trần Vu Nhất nhìn cô rất u ám, dường như mang theo một loại lạnh lẽo, từ đầu đến cuối rét lạnh đến thấu xương.
Tiếp theo đó, Trần Vu Nhất không nói gì nữa mà trực tiếp đi đến công ty, chắc là tìm quản lý hay là tổng giám đốc, Thân Nhã thì đi về phía ngược lại.
Lâm Nam Kiều đứng yên tại chỗ, cô ta thu hết biểu cảm của hai người vào trong đáy mắt, cảm thấy giữa hai người bọn họ thật sự không có sóng ngầm cuồn cuộn, đã hoàn toàn mất đi quan hệ.
Sau đó, cô ta mới rời khỏi công ty.
Buổi trưa, Hoắc Đình Phong đến đón Thân Nhã đi ăn cơm trưa, ăn canh cá, nhưng mà vừa ngửi thấy mùi cá tanh thì Thân Nhã đã buồn nôn.
Hoắc Đình Phong nhíu mày kêu đầu bếp làm món ăn thanh đạm, lần này Thân Nhã mới ăn được một chút.
“Anh không ngờ là mang thai lại là một chuyện vất vả như thế, nhìn em như vậy, anh cảm thấy rất cực khổ.” Hoắc Đình Phong vỗ nhẹ vào lưng cô.
“Không có cố gắng thì làm gì có quả ngọt, đương nhiên sinh con cần phải cố gắng rồi, em cảm thấy rất hạnh phúc, không có vất vả chút nào hết.” Thân Nhã thích thú nói.
Khẽ xì một tiếng, Hoắc Đình Phong ôm hôn cô: “Hai ngày tiếp theo anh phải về nước K, còn phải đến thành phố B, đi cùng với anh đi.”
“Em ở lại thành phố S cũng được rồi.” Thân Nhã không muốn đi.
Anh nhìn cô chằm chằm, rất chăm chú, Hoắc Đình Phong nói: “Mấy ngày nữa là đến tết rồi, lần này anh trở về là muốn đón tết, nếu như em không về cùng với anh thì lâu lắm chúng ta mới có thể gặp nhau.”
“Nhưng dù sao anh cũng sẽ trở lại mà, em không cần phải làm một người phụ nữ dính lấy anh như thế.”
“Không nhớ anh hả?”
“Nhớ chứ, nhưng mà em biết chắc chắn anh sẽ trở về.”
Ngón tay Hoắc Đình Phong xoa xoa hai đầu lông mày, ánh mắt vốn dĩ đã âm trầm lúc này lại càng thêm u ám hơn: “Anh sẽ nhớ em sẽ không thể chịu đựng được.”
Thân Nhã cười, khẽ nhấp một ngụm canh: “Cho nên anh phải về nhanh đó nha, em ở đây chờ anh. Bây giờ em đang mang thai, vừa đi vừa về giày vò khiến em mệt mỏi lắm.”
Nghe thấy cô mệt mỏi, Hoắc Đình Phong lập tức bác bỏ suy nghĩ muốn để cô đi.
Bây giờ cô không còn giống với ngày xưa nữa, còn đang mang thai, đôi khi không thể đi tới đi lui, đi máy bay cũng sẽ rất cực khổ, nếu như lại nôn nghén thì sao đây, đương nhiên là vô cùng khó chịu, là do anh đã không suy nghĩ chu đáo.
…
Lâm Nam Kiều đã tắm rửa xong xuôi, trên người mặc áo ngủ vô cùng gợi cảm, là người khác tặng lúc kết hôn.
Cửa phòng được đẩy ra, Trần Vu Nhất bước vào, anh ta uống rất nhiều rượu, lúc này cả người toàn là mùi rượu, kéo kéo cái cà vạt rồi đi vào phòng tắm.
Lâm Nam Kiều không yên lòng liền đi vào theo, cởi áo sơ mi và chiếc quần tây ra, bàn tay đặt trên lồng ngực của anh ta, tắm rửa giúp cho anh ta.
Nhưng mà cảm giác say rượu của Trần Vu Nhất khá là nghiêm trọng, bàn tay trực tiếp kéo thân thể của cô ta lại, kéo cô ta vào trong bồn tắm, sau đó liền đè người lên.
Đương nhiên Lâm Nam Kiều vui vẻ nhận lời.