Nếu anh ta muốn đánh cô, làm cô bị thương, vậy trong khoảng thời gian cô hôn mê anh ta hoàn toàn có thể muốn làm gì thì làm không phải sao?
Mệt mỏi sao, chưa từng có người hỏi anh ta, tay Tô Chính Kiêu khẽ run rẩy, sau đó khàn khàn nói: “Tôi không có tư cách mệt mỏi, đối diện với Như Bội, tôi hoàn toàn không có tư cách mệt mỏi, lúc ấy cái chết của cô ấy tôi cũng có một nửa trách nhiệm! Nếu tôi không gửi bức ảnh Hoắc Đình Phong đang làm việc cực nhọc ở công trường cho mẹ Hoắc, mẹ Hoắc đã không cầm tiền đi tìm Như Bội, Như Bội đã không bị kẻ xấu nhăm nhe, dẫn đến bi kịch xảy ra. Trách nhiệm là ở tôi! Tất cả là tại tôi! Là tôi hại chết người con gái mình yêu nhất! Đó là người con gái tôi yêu nhất!”
Thân Nhã chưa từng biết bên trong lại có ẩn tình như vậy: “Như Bội chết đã hơn mười mấy năm, anh cũng canh cánh đằng đẵng mười mấy năm, không thể nào nói là không mệt được! Anh đổ toàn bộ cái chết của Như Bội lên bản thân mình, chịu đựng nỗi thống khổ, không muốn cho Hoắc Đình Phong hạnh phúc, rõ ràng là cảm xúc của anh bị đè nén quá nhiều, anh có tin vào số phận không?”
Tô Chính Kiêu bối rối, không nói nên lời.
“Tôi tin vào số phận, có thể nhiều người không tin, nhưng tôi tin vào số phận, mỗi một cuộc đời đều được ông trời an bài cả. Đó là kiếp nạn không thể tránh khỏi trong số mệnh của Như Bội! Như anh đã nói, nếu Đình Phong mang cô ấy tới sống ở một nơi tốt hơn một chút, thì cô ấy đã có thể tránh khỏi cái chết, hoặc nếu như lúc đi mẹ Hoắc không để lộ mình là người có tiền có của, cô ấy cũng có thể tránh khỏi, hoặc những người như mẹ Hoắc khinh thường tới mấy nơi nghèo khổ ổ chuột như vậy, cô ấy cũng có thể tránh khỏi.
Cũng có thể là giả thiết như thế này, Đình Phong tan làm sớm hơn một chút, nên mới nó có những lúc chúng ta không tránh khỏi gặp kiếp nạn, cho dù không có anh, không có Hoắc Đình Phong, thì cũng không tránh được, nhiều năm thế rồi, anh buông tha cho cô ấy, cũng buông tha cho bản thân mình đi…”
Buông tha cô ấy, buông tha chính mình, mười năm qua anh ta chưa từng quên Như Bội đã chết như thế nào, cảnh tượng bi thảm đó luôn nhắc nhở anh ta không được quên, không thể một mình sống vui vẻ, cũng không để cho Hoắc Đình Phong vui vẻ, chuyện này đã trở thành một nỗi ám ảnh trong lòng anh ta.
Con ngươi Tô Chính Kiêu chuyển động, cảm xúc dao động. Những nỗi thống khổ này đã chồng chất trong lòng anh ta quá lâu rồi, trước giờ anh ta chưa từng nói ra, bởi vì không có đối tượng để dốc bầu tâm sự, không ngờ hôm nay lại nói toàn bộ cho người phụ nữ đáng kinh tởm nhất này nghe.
“Thật ra tôi biết anh không chán ghét tôi, thậm chí có thể nói anh vẫn có hơi thích tôi. Điều anh ghét chỉ là tình yêu của Hoắc Đình Phong dành cho tôi, và cả sự vui vẻ và thư giãn mà tôi khiến Hoắc Đình Phong cảm nhận được. Đây mới là những thứ anh ghét nhất, không phải sao?” Cô nói trúng tim đen.
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu cảm thấy cô không biết xấu hổ: “Tại sao cô lại cho rằng tôi thích cô?”
“Cảm giác.” Thân Nhã cười khẽ, được nước làm tới: “Anh có thể cho tôi mượn di động được không? Tôi gọi điện cho Hoắc Đình Phong.”
“Cô cho rằng tôi là kẻ ngốc?”
“Đừng lo lắng, tôi chỉ gọi điện thoại nói với anh ấy đêm nay có một số chuyện nên không thể về nhà, để anh ấy không lo lắng! Nếu không, anh ấy sẽ đến đồn cảnh sát báo cảnh sát, tới lúc đó chuyện này sẽ bị làm lớn lên tới mức không thể giải quyết. Anh là người bạn duy nhất của anh ấy, tôi không muốn mối quan hệ của hai người rạn nứt vì chuyện này. Chỉ cần thời gian một đêm nay thôi cũng đủ để chúng ta chấm dứt chuyện này, không có cảnh sát hay bất cứ ai tới, anh muốn giết hay muốn làm gì tôi là tuỳ anh, thấy sao?” Cô đưa ra lời đề nghị rất tốt.
Tô Chính Kiêu chế nhạo: “Cô xem thường tôi?”
“Vậy thôi, có thể anh không tin nhưng tôi rất tin tưởng anh, có một cảm giác tín nhiệm khó tả. Ngay cả kẻ thù cũng sẽ có lòng thương xót lẫn nhau mà, không phải sao?”