Nhưng đợi đến khi cô thực sự đính hôn rồi, đến lúc đó tất cả đã chỉ còn là dĩ vãng, không còn có khả năng. Cơ hội của anh chỉ có lúc này thôi.
Điên ư?
Không, anh không hề điên.
Ngược lại, anh đang tỉnh táo và sáng suốt hơn bất cứ lúc nào.
Chẳng qua lâu nay tính tình của anh luôn rất cố chấp, cách làm cũng vô cùng cực đoan.
Đây chính là phong cách làm việc của anh từ trước tới giờ, cực đoan, cố chấp, điên cuồng.
Đường Tiểu Nhiên nắm con dao không nhúc nhích.
Nhưng anh lại cầm tay cô, từng tấc từng tấc kéo vào trong lòng, từ từ tới gần.
Tay cô đang run lên.
Nhưng ánh mắt anh lại rất cứng rắn, hoàn toàn không có một chút dao động. Cứ như thể thứ mà con dao sắp đâm vào không phải là ngực anh.
“Đủ rồi đấy! Anh tưởng rằng đâm một dao là có thể bắt đầu lại lần nữa hay sao? Nếu như anh sống còn nói được, thế nếu anh chết rồi thì sao? Anh vừa mới bị thương nặng vì cứu tôi, giờ lại chết trong tay tôi. Anh cố tình muốn tôi áy náy cả đời hay là muốn tôi vào tù? Lẽ nào anh vẫn không hiểu, vấn đề giữa hai chúng ta hoàn toàn không phải như anh nói. Mà là lâu như vậy, trái tim đã chết rồi, làm sao có thể tiếp tục ở bên nhau được nữa đây?”
Đường Tiểu Nhiên nhìn anh, từ từ gằn từng chữ: “Đã tới mức này rồi, anh còn muốn bức bách tôi nữa sao? Còn có ý nghĩa gì nữa?”
Bàn tay nắm mũi dao khẽ run lên, bàn tay cầm chuôi dao của Tô Chính Kiêu từng chút, từng chút một, dần dần buông xuống, sắc mặt của anh trắng bệch.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn như hạt cát thô của Tô Chính Kiêu vang lên: “Tối nay em không cần phải ở lại đây đâu, về đi.”
Đường Tiểu Nhiên hơi sững người, bỏ khay hoa quả trong tay xuống.
“Nếu như chỉ xuất phát từ sự áy náy mà cứ cố ở lại đây, thế thì không cần đâu. Cơ thể tôi đã khôi phục khá ổn rồi, em đi đi.”
Cô nhìn vào đôi mắt anh, gật đầu rồi khẽ đáp một tiếng.
Cô cụp mắt, sau đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Phòng bệnh khôi phục sự yên tĩnh, Tô Chính Kiêu ngồi ở chỗ đó.
Anh đối mặt với màn đêm đen kịt, như chợt nghĩ tới điều gì đó, anh gọi điện thoại cho chú Lưu, kêu ông đưa Đường Tiểu Nhiên về nhà.
Bầu không khí nặng nề căng thẳng, vết thương của anh đau râm ran.
Dường như, trong lồng ngực, đâu đâu cũng chỉ toàn là đau đớn, cả người cũng vậy.
Anh bỗng thấy không chịu nổi, thuận tay sờ sờ, từ bên cạnh rút ra điếu thuốc, ngậm vào trong miệng, nuốt mây nhả khói.
Thế nhưng sự đau đớn trong lồng ngực vẫn không chấm dứt.
Mà ở một bên khác.
Đường Tiểu Nhiên đã về tới bệnh viện.
Mặt mũi cô tái nhợt, lúc đi gặp Lưu Canh Hoằng đã nôn ra máu hai lần.
Vừa nhìn thấy cô, bác sĩ đã sầm mặt xuống: “Trong thời gian hóa trị không ngoan ngoãn ở lại trong bệnh viện đi mà còn dám đi ra ngoài à?”
Đường Tiểu Nhiên cười xòa: “Xin lỗi ạ.”