Đường Tiểu Nhiên không có ngủ, cô rất tỉnh táo.
Mắt của cô ngước lên, ngây ngốc nhìn trần nhà.
Không có tiếp tục châm chọc, hoặc túm chặt chuyện này không buông, nó đã nằm ngoài dự liệu của cô.
Sự căm ghét của anh đối với cô rốt cuộc sâu bao nhiêu, không nói rõ được!
Hiện nay buông tha cô như vậy, càng khiến cô cảm thấy anh thâm sâu không thấu.
Còn nữa, xem ra phải rút thời gian đến bệnh viện một chuyến.
Rốt cuộc còn có thể sống được bao lâu, trong lòng cô muốn một đáp án.
Dày vò đến nửa đêm, cuối cùng cũng mệt quá, nhắm mắt lại, cô từ từ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Khi Tô Chính Kiêu từ trong phòng ngủ đi ra, gương mặt nhỏ của Cảnh Hiên rạng rỡ như ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ.
Ba người cùng nhau ăn sáng, Cảnh Hiên cẩn thận nhìn sang Tô Chính Kiêu sau đó lại nhìn Đường Tiểu Nhiên: “Mẹ, hôm nay sinh nhật của con, ba sẽ đi cùng chứ?”
Đứa trẻ còn nhỏ, trước giờ chưa từng gần gũi quá nhiều với Tô Chính Kiêu, đối với anh, bẩm sinh có một loại cảm giác sợ hãi.
“Sẽ không, ba có rất nhiều việc phải làm, mau ăn đi, sau khi ăn xong mẹ dẫn con ra ngoài.”
Đường Tiểu Nhiên không có hỏi ý kiến của Tô Chính Kiêu, trực tiếp nói.
Sinh nhật mỗi năm của Cảnh Hiên anh đều sẽ không tham gia, thỉnh thoảng sẽ quên, lúc không quên sẽ bảo người giúp việc ở biệt thự đưa bánh kem và quà qua.
Cô không phải người anh nhung nhớ trong lòng, Cảnh Hiên cũng không phải là đứa con anh muốn.
Cho nên, cho dù ở trước mặt anh, cô cũng cảm thấy câu trả lời của mình không có bất kỳ vấn đề gì cả.
Đôi mắt sáng ngời của Cảnh Hiên phủ một tầng xám xịt, ồ một tiếng, cậu bé tiếp tục ăn cháo.
Lông mày của Tô Chính Kiêu nhíu lại, nhìn sang người phụ nữ bên cạnh, ngọn lửa bốc lên: “Bắt đầu từ khi nào, cô có thể trực tiếp thay tôi đưa ra quyết định vậy? Tôi ngồi ở đây là không khí, là đồ trưng bày sao?”
“Lẽ nào, hôm nay anh muốn cùng đón sinh nhật với thằng bé?” Đường Tiểu Nhiên ngẩng đầu lên, lạnh nhạt hỏi ngược lại.
Hơi sững người, Tô Chính Kiêu nhìn sang Cảnh Hiên.
Miệng của cậu bé tì ở miệng bát, mong chờ nhìn anh.
Đanh mắt nhìn gương mặt nhỏ giống mình đến bảy tám phần đó, trái tim của anh giống như bị thứ gì đó đập nhẹ vào: “Sao hả, không muốn tôi đi? Có điều đáng tiếc quá! Cô không muốn để tôi đi, tôi lại cứ đi!”
Lần này Đường Tiểu Nhiên ngây ra tại chỗ.
Cảnh Hiên lại vui mừng không thôi, hồ hởi nói: “Mẹ, ba muốn cùng con đón sinh nhật!”
“Ừ, ăn cháo đi.”
Cô thu hồi dòng suy nghĩ, anh làm việc gì luôn không theo lẽ thường, mãi mãi sẽ không ngờ trong lòng anh đang nghĩ cái gì.
Có điều, đối với Cảnh Hiên mà nói, đây là sinh nhật hoàn chỉnh đầu tiên của cậu bé, cũng có thể là sinh nhật cuối cùng.