Đường Tiểu Nhiên vô cùng kinh ngạc: “Vậy cũng có thể sao?”
“Đương nhiên rồi.”
“Cảm ơn chị.”
Chị Triệu mỉm cười: “Cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, tôi tình nguyện giúp cô.”
……
Tô Chính Kiêu trở lại nhà họ Tô..
Cảnh Hiên vẫn chưa ngủ.
Cậu bé đang ngồi trên ghế sô pha, cơ thể nhỏ bé ngồi xiêu vẹo, Cảnh Hiên. vẫn đang làm bài tập.
Tô Chính Kiêu bước tới rồi ngồi xuống bên cạnh Cảnh Hiên.
Một giây trước, Cảnh Hiên vẫn đang ngoan ngoãn làm bài tập. Giây tiếp theo liền trở nên mất tự nhiên, cây bút trong tay cậu dừng lại.
“Sao không làm tiếp? Không biết làm sao?” Tô Chính Kiêu lập tức nhận ra rồi hỏi.
Cảnh Hiên vội vàng lắc đầu rồi lại vùi đầu vào làm bài tập.
“Con đang làm bài tập hay đang ăn sách hả? Ngồi thẳng lên, sao lại ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo thế kia?” Nói xong, anh liền lưng tay chỉnh lại dáng ngồi của cậu.
Cảnh Hiên cắn bút chì.
Không biết tối nay đã xảy ra chuyện gì, nhưng bố có vẻ hơi khác so với mọi khi.
“Đói rồi?” Tô Chính Kiêu quan sát từng hành động của cậu..
Cảnh Hiên không nói.
Chú Lưu đáp: “Cả ngày nay cậu ấy chẳng ăn gì nhiều.”
Tô Chính Kiêu lập tức nheo mắt lại: “Con định tuyệt thực lần nữa sao?”
“Không phải!” Cảnh Hiên lắc đầu: “Con đã hứa với mẹ là sẽ ngoan ngoãn rồi, nhưng con chỉ quen ăn đồ ăn mẹ nấu.”
Cậu dừng một lúc, cẩn thận nhìn mặt anh rồi nói.:
“Con muốn đến chỗ mẹ ăn. Ba ở nhà mẹ cũng ăn ngon hơn ở đây mà. Đồ ăn do mẹ làm đều rất ngon.”
Lời này không nói thì Tô Chính Kiêu cũng không tức giận như vậy.
Anh tức giận như bị giẫm phải đuôi, Tô Chính Kiêu lạnh lùng nói: “Muốn ăn thì ăn ở đây cho ba, không thì nhịn đói!”
Cảnh Hiên không chịu thua: “Đến khi mẹ đi nước ngoài rồi thì con sẽ không đến đó nữa đâu, được không ba?”
Tô Chính Kiêu lạnh lùng từ chối: “Con người luôn tham lam, chỉ biết được voi đòi tiên.”
Vậy nên, Cảnh Hiên lại im lặng.
“Nếu chưa ăn gì nhiều thì làm đồ ăn đem lên đây. Nếu nó còn nhõng nhẽo làm càn thì để đó tôi xử, để xem nó cứng đầu tới mức nào!” Tô Chính Kiêu liếc nhìn đứa trẻ đang ngồi trên ghê rồi trầm giọng cảnh cáo.
Cảnh Hiên sợ đến mức không nói nên lời.
Cậu vốn luôn sợ Tô Chính Kiêu, bây giờ anh đang tức giận, nên còn đáng sợ hơn bình thường.
Sau đó, khoé miệng Tô Chính Kiêu nhếch lên.