Vừa bước ra khỏi tiệm làm tóc, điện thoại đã reo lên, là chú Lưu gọi đến.
Do dự một hồi, cô bắt máy.
“Mẹ ơi, mẹ đang đâu thế?” Giọng của Cảnh Hiên vang lên.
“Sao thế?”
“Ba bị tai nạn xe, mẹ cùng con đến bệnh viện nhé.”
Đường Tiểu Nhiên nhướng mày: “Tai nạn xe sao?”
“Dạ phải, nghiêm trọng lắm ạ. Ba nằm viện ba hôm rồi, con bảo chú Lưu đưa con đến tìm mẹ, lát nữa là phải phẫu thuật rồi.”
Nghiêm trọng đến mức phải làm phẫu thuật rồi sao?
Đường Tiểu Nhiên do dự vài giây, hỏi: “Bệnh viện nào thế?”
Cảnh Hiên thành thật đáp.
“Ngoan ngoãn đợi mẹ, lát nữa mẹ đến ngay.”
Lâm Thanh bảo: “Cái tên khốn đó, bị tai nạn thì bị tai nạn đi, mặc kệ anh ta sống chết làm gì.”
Đường Tiểu Nhiên bảo: “Anh ấy không có người thân, tớ cũng là muốn ở bên cạnh Cảnh Hiên thôi chứ không phải vì anh ta. Nửa tiếng sau tớ về, cậu đừng lo.”
Sau khi vội đến bệnh viện, Đường Tiểu Nhiên gọi điện cho Cảnh Hiên.
Cảnh Hiên xuống đón cô: “Ba mới vào phòng phẫu thuật.”
Đường Tiểu Nhiên hỏi cậu: “Bác sĩ nói sao?”
Cảnh Hiên đáp: “Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian khá dài, bị thương có hơi nghiêm trọng, nhưng bây giờ đã an toàn rồi.”
Nghe lời này, trong lòng Đường Tiểu Nhiên cũng an tâm hơn.
Cô đã bệnh nặng thế này, Tô Chính Kiêu không thể xảy ra chuyện gì nữa. Nếu không, Cảnh Hiên phải làm sao đây?
“Nhưng mẹ ơi, sao tóc mẹ lại ngắn thế?” Cảnh Hiên hỏi.
Sờ mái tóc của mình, sắc mặt Đường Tiểu Nhiên sắc mặt hơi u buồn, cô nhẹ nhàng đáp: “Đổi kiểu tóc, không đẹp hả con?”
“Dạ đẹp ạ, mẹ để kiểu nào cũng đẹp hết á!”
Một tiếng sau, phẫu thuật kết thúc.
Có thể vào phòng bệnh được rồi Đường Tiểu Nhiên bèn đẩy cửa phòng bệnh ra rồi bước vào trong.
Chỉ thấy Tô Chính Kiêu nằm trên giường, đầu quấn đầy lớp băng bó.
Bình thường chỉ nhìn thấy sự cộc cằn, nổi nóng, chế giễu của anh, chưa bao giờ có giây phút nào anh yên tĩnh như bây giờ.
Nhưng cô lại rất không thích thấy dáng vẻ yên tĩnh này của anh, thậm chí có thể nói là rất ghét!
Nhưng dù sao thì, dù sao thì anh cũng đã an toàn rồi!
Ở lại phòng bệnh một lúc, Đường Tiểu Nhiên liền định rời đi.
Cảnh Hiên không chịu đi theo, muốn ở lại bên cạnh ba thằng bé.
Chú Lưu bảo: “Cô Đường, cô cứ ở lại cùng đi ạ.”
Ông có ý tác hợp cậu chủ và cô Đường.