“Là ba ạ!” Cảnh Hiên trả lời đúng như sự thật.
Đường Tiểu Nhiên nghe xong, cảm thấy đầu mình càng đau hơn.
Vậy mà anh lại thay quần áo cho cô. Vậy người cô…
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Tô Chính Kiêu bước vào.
Anh xách theo hộp giữ nhiệt đựng cháo và một vài món ăn kèm thanh đạm: “Em tỉnh rồi à? Ăn sáng thôi.”
“Tối qua anh mở mắt hay nhắm mắt thay quần áo cho tôi?” Cô hỏi.
“Mở mắt chứ.” Tô Chính Kiêu trả lời.
Lồng ngực Đường Tiểu Nhiên phập phồng, lửa giận bốc lên bừng bừng: “Lẽ nào anh không biết nhắm mắt để thay à? Du côn!”
“Xem ra em khỏi bệnh rồi đấy. Giờ còn có sức để mắng người luôn rồi.”
Tô Chính Kiêu nheo đôi mắt hẹp dài, khóe miệng cong lên, nói tiếp: “Nếu mà nhắm mắt thay quần áo, tôi sợ sẽ sờ phải nơi không nên sờ. Đến lúc ấy, chỉ sợ em không mắng tôi là du côn nữa đâu mà lại mắng tôi là lưu manh đấy.”
“Không biết xấu hổ!” Cô vẫn gằn giọng mắng.
Anh không quá để tâm. Tuy bị cô mắng nhưng anh lại cảm thấy vui không chịu nổi, luôn tay bày đồ ăn sáng ra: “Tuy sức khỏe em đã hồi phục tốt rồi nhưng vẫn phải ăn sáng. Đúng rồi, điện thoại của em đâu?”
“Tôi giúp em gọi điện thoại cho giám đốc công ty em xin nghỉ. Còn nữa, tiện thể nói với gã đàn ông tối qua là tiếc quá, hôm nay hai người không gặp nhau ở công ty được đâu.”
Đường Tiểu Nhiên không để ý tới anh. Cô tự lấy điện thoại, gọi điện cho giám đốc xin phép nghỉ.
Cô bắt đầu phải hóa trị rồi, chắc hẳn một thời gian rất dài sẽ không thể đến công ty.
Cũng tốt, cô không phải chạm mặt với Lưu Canh Hoằng nữa.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người. Trợ lý Lưu đã đưa Cảnh Hiên đến trường học.
Vì nợ người ta ân tình nên hiếm có khi Đường Tiểu Nhiên không mặt nặng mày nhẹ với Tô Chính Kiêu.
Trong phòng rất yên tĩnh. Cô đang ăn bữa sáng.
Anh ngồi bên cạnh, lật xem tin tức thị trường chứng khoán. Lúc sau, anh đặt điện thoại ở một bên, quay người nhìn cô chăm chú rồi đột nhiên nói: “Em tái hôn với tôi đi…”
Đường Tiểu Nhiên đang múc cháo hơi sững lại một chút, sau đấy không để ý tới anh nữa mà tiếp tục ăn cháo.
Thân hình cao lớn thon dài của Tô Chính Kiêu dựa về lưng ghế phía sau, nói tiếp:
“Em đừng qua lại với gã kia nữa! Em tái hôn với tôi đi! Thứ nhất, chúng ta có thể cho Cảnh Hiên một gia đình vui vẻ đầy đủ. Thứ hai, tên của hai chúng ta Tô Chính Kiêu và Đường Tiểu Nhiên rõ ràng hợp nhau, là đôi trời sinh.”
“Thứ ba, em đánh đổi thời gian tám năm để ở bên cạnh tôi vì muốn cuộc sống của tôi có thể vui vẻ hơn. Bây giờ đổi lại để tôi làm điều đó đi.”
“Tôi có thể cho em một mái nhà, để em không còn cô đơn nữa, cũng để em có chỗ dựa, không để em đêm hôm bị bệnh mà không ai biết…”
Lúc đầu, cô không hề để tâm tới nguyên nhân và lý do mà anh nói, cứ như lời anh nói không hề gây ra gợn sóng nào trong lòng cô.
Nhưng nghe đến cuối, đôi đũa trong tay Đường Tiểu Nhiên chợt ngừng lại. Biểu cảm lạnh lẽo thoáng hiện lên trong đôi mắt cô, rất rõ ràng nhưng nhoáng một chút là biến mất.