“Anh không nên hôn mu bàn tay của Lâm Nam Kiều, vì vợ của anh rất ghen, với lại anh cuối cùng cũng không có đụng vào cô ta, vợ à, em đối với anh có phải quá đáng rồi không?”
Lông mày của Thân Nhã không khỏi nhíu lại, nghe thấy lời này, lỗi vẫn là ở cô, vì cô quá ghen, cô là người đàn bà đanh đá.
“Xem ra, anh vẫn không ý thức được sai lầm của mình, đợi khi nào anh thật sự ý thức được lỗi lầm của mình thì tới tìm em nói làm hòa sau.” Xoay người, cô đi vào phòng ngủ, khóe cửa phòng lại.
Trần Vu Nhất căn bản không có say, vừa rồi chẳng qua là đang giả bộ để lấy sự đồng cảm.
Đôi mắt đào hoa tỉnh táo mở ra, anh bực bội đưa tay vào trong trong mái tóc đen dày mà dứt, tâm trạng vô cùng buồn bực.
Cô và anh chiến tranh lạnh, không chịu cúi đầu nhận sai trước, không sao cả, vậy thì anh nhận sai trước, tuy anh cho rằng mình không có sai.
Nhưng anh đã mở miệng nhận sai, cô có phải cũng nên thuận theo mà anh bậc bước xuống, vợ chồng cãi nhau thì cũng vừa vừa phai phải thôi, đây còn chưa chịu thôi!
Trần Vu Nhất anh có bao giờ từng thấp giọng hạ mình với người khác chứ, ở thành phố S chỉ có người khác cúi đầu hạ mình khi thấy anh, không có khi nào Trần Vu Nhất thấp giọng hạ mình với người khác.
Thân Nhã cô là người đầu tiên, cũng là người duy nhất, anh cũng đã làm tới nước này rồi, cô vẫn hờn dỗi cái gì?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh cuối cùng ngay cả chạm cũng không chạm vào Lâm Nam Kiều, như này cũng không phải là nghe lời của cô, giờ còn giận như vậy, gây nhau nghiêm trọng như vậy sao?
Càng nghĩ tâm trạng càng bực bội, xoay người, anh đi tới tủ rượu lấy ra chai rượu vang nhiều năm rất quý, ngồi ở phòng khách, uống hết ly này tới ly khác.
Sau khi uống không ít rượu vang, cộng thêm trước đó mới uống không ít, lúc này quả thật là say rồi.
Say rồi thì không nói nữa, nhưng dục vọng thiêu đốt trong cơ thể lại càng lúc càng mãnh liệt, nhất là chỗ giữa hai chân còn cương lên hơi đau, toàn thân trên dưới đều đang kêu gào, uống chỗ rượu đó vào bụng, cũng vô cùng nóng rực.
Đặc biệt là hôm nay, không biết sao lại vô cùng muốn…
Đứng dậy, Trần Vu Nhất đi ra khỏi phòng sách đi tới phòng ngủ, cửa phòng ngủ khóa, anh mang theo ý say gõ cửa.
Thân Nhã còn chưa ngủ, tiếng gõ cửa truyền vào tai, lông mày của cô nhíu lại, nhưng không có ý muốn mở cửa cho anh, xoay người, nhắm mắt. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Trần Vu Nhất không chịu dừng, vẫn cứ gõ cửa, sau khi gõ khoảng năm phút, âm thanh biến mất.
Thân Nhã biết anh chắc chắn là tới phòng sách nghỉ ngơi rồi, ánh mắt nhìn bên ngoài cửa sổ, khóe miệng của cô nở nụ cười chế giễu.
Mọi người đều nói lòng dạ đàn bà như kim đáy bể, đoán thế nào cũng không thấu, thật ra tâm tư của phụ nữ căn bản không phức tạp như vậy, chỉ cần người đàn ông dụng tâm một chút thì có thể đoán ra.
Trần Vu Nhất luôn không biết nút thắt của cô ở đâu, thật ra chính là Lâm Nam Kiều, lần kích tình sau khi anh uống say với Lâm Nam Kiều đó, mãi mãi là một vết sẹo trong tim cô!
Đột nhiên, tiếng bước chân đã cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, quay đầu thì thấy Trần Vu Nhất đi vào, trên tay còn lắc lắc một chùm chìa khóa, trông có hơi dương dương tự đắc.
Sau đó, anh đột nhiên nhào tới, vùi vào hõm cổ của cô mà hôn một trận, trong miệng còn nói: “Vợ ơi anh muốn.”
Phụ nữ rất ít khi có thể ngăn cản sự thân cận và thế công mãnh liệt của đàn ông, dưới thế công vừa cuồng dã vừa mãnh liệt của anh, Thân Nhã đã có dấu hiệu mềm nhũn, lần này giọng của cô rất dịu dàng, rất mềm mại, không có tức giận, càng không có ép người: “Nói lại cho em, anh rốt cuộc sai ở đâu rồi?”