Hai tay anh ôm chặt vai cô nhưng sức lực rất nhẹ, lúc này Diệp Giai Nhi cũng bình tĩnh lại, cho dù đang đối mặt với cả Tô Tình và Thẩm Hải Băng.
Cô chỉ yên lặng nhìn Tô Tình, không nói lời nào.
Tô Tình tức đến không thở được: “Mẹ là mẹ của con, mẹ nuôi nấng con trưởng thành, bây giờ con lại đi che chở cô ta trước mặt mẹ sao, vậy mẹ là cái gì?”
“Chỉ cần mẹ bình tĩnh không nói những lời khó nghe kia thì đương nhiên con sẽ không cần che chở cô ấy, không phải sao?”
“Những lời khó nghe? Cho dù mẹ có nói xấu cô ta thì cũng là do cô ta tự chuốc lấy, cô ta đáng bị như vậy!” Cuối cùng, tất cả lửa giận trong lòng Tô Tình đều bị khơi dậy: “Hoài Dương, chẳng lẽ con quên mất cách đây bốn năm cô ta đã tự tay đẩy mẹ xuống cầu thang rồi sao, con quên chuyện cô ta đẩy Hải Băng xuống vách núi rồi hả, một người phụ nữ xấu xa như cô ta mà con lại che chở! Mẹ là gì trong trái tim con?”
“Đó là bởi vì thành kiến của mẹ đối với cô ấy quá sâu, cô ấy không giống như những gì mẹ nghĩ đâu. Con hiểu rõ tính cách và con người của cô ấy hơn ai hết, con hiểu rõ khả năng phán đoán và khả năng nhìn người của con, điều này không thể nghi ngờ!”
Anh híp mắt, mặc dù ngữ khí nhẹ nhàng, hờ hững nhưng lại rất kiên quyết, không để cho bất luận người nào hoài nghi.
“Lấy một ví dụ đi, nếu ngày đó mẹ đang mang thai ba tháng và đang bị treo trên vách đá, một tay giữ vách đá và tay kia giữ Hải Băng, mẹ nghĩ mình có thể trụ được bao lâu?”
“Ngoài ra, nếu cô ấy thực sự muốn Hải Băng chết, vậy tại sao cô ấy lại dùng hết sức để giữ Hải Băng khi cô ấy ngã xuống? Hành động như vậy không phải rất thừa thãi sao?”
Chắc chắn là con nhỏ đê tiện đó đã giở thủ đoạn với Hoài Dương, nếu không sao Hoài Dương lại biến thành bộ dạng như bây giờ?
Mắt anh như bị một lớp vải đen che lại, không còn nhìn rõ bất cứ thứ gì khác, hoàn toàn bị con nhỏ đó đầu độc!
Tô Tình rốt cuộc cũng không nghe lọt tai nữa, lửa giận trong lồng ngực cũng trào dâng: “Trước bỏ những thứ này qua một bên, vết sẹo để lại trên mặt Hải Băng cũng là bởi vì con, con đối xử với em ấy như vậy sao?”
Lúc này, trái tim Thẩm Hải Băng đã rất đau, như thể bị vũ khí sắc bén cứa vào máu chảy đầm đìa.
Thẩm Thiên Canh đi tới ôm lấy bả vai cô ta, khẽ thở dài.
“Con thực sự cảm thấy áy náy với Hải Băng, nhưng sự áy náy đó không bằng tình yêu. Con sẽ cố gắng hết sức để bù đắp cho cô ấy.” Anh đưa mắt nhìn Thẩm Hải Băng mấy lần rồi nhìn Tô Tình, chém như đinh đóng sắt.
“Nhưng mẹ tuyệt đối sẽ không bao giờ đồng ý cho cô ta, không bao giờ đồng ý, trừ khi mẹ chết, nếu không cô ta đừng mơ bước vào cửa nhà họ Thẩm lần nữa!” Tô Tình đập bàn, lạnh lùng nói.
“Con cần cô ấy…” Một lúc lâu sau, Thẩm Hoài Dương nhả ra một câu, sau đó nặng nề lặp lại trước mặt ba người: “Con rất cần cô ấy!”
Mỗi một câu của anh đều vô hình rắc một nắm muối lên vết thương của Thẩm Hải Băng, vết thương thối rữa, ăn mòn, đau không chịu nổi!
“Mẹ, mẹ là bề trên nên con rất kính trọng mẹ! Nhưng mẹ không thể kiểm soát chuyện tình cảm của con. Đó là việc riêng của con, không ai có thể thay con quyết định…”
Diệp Giai Nhi hơi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú như điêu khắc kia, lòng cô khẽ rung động, mềm nhũn.