Trương Dương gật đầu, thở dài một tiếng: “Nhìn bụng của cô chắc đã được 4 tháng rồi, quan hệ với chồng của cô có tốt không?”
“Cũng được, anh thì sao?” Cô ăn một miếng bánh ngọt, ngọt mà không ngấy, khá được.
“Tôi á!”
Nói vậy, lời nói của Trương Dương đã thay đổi: “Tôi không nhắc thì thôi, mỗi ngày giống như sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, chỉ cần hôm đó tôi về muộn một chút, cô ấy giống như từ đến cục điều tra của Liên bang Mỹ, ép hỏi không ngừng, thậm chí sau khi nói với cô ấy có điện thoại, cô ấy còn muốn kiểm tra điện thoại, cách dăm ba hôm lại đến trường một chuyến, quậy phá không ngừng, khiến người khác phiền lòng!”
Đưa tay, bỏ một cái bánh tart trứng vào miệng, vẻ mặt của Diệp Giai Nhi lạnh nhạt: “Cô ấy chỉ là quá để ý anh mà thôi.”
“Để ý sao?” Trương Dương cười lạnh một tiếng, có hơi chán ghét: “Cô ấy đâu có để ý, được chiều sinh kiêu, về đến nhà thì sẽ bị cô ấy sai bảo làm việc nhà, giặt quần áo, nếu không làm thì lôi ba của cô ấy ra làm chỗ dựa, vừa gọi điện vừa khóc lóc.”
“Đây là con đường bản thân anh lựa chọn, có vài thứ muốn có được là phải trả giá.” Cô hờ hững nói, đối với những gì anh ta gặp phải, cô không hề cảm thấy đồng cảm.
Dương lại không hề muốn ăn, chỉ uống rượu vang.
Lúc này, điện thoại đổ chuông, anh nghe máy, là Tô Tình gọi.
“Hoài Dương, mẹ ở đây gặp được một người bạn, bà ấy muốn dẫn mẹ đi chọn vài chậu hoa, lát nữa về thì con không cần lo cho mẹ, nhưng nhất định phải nhớ đưa cô của con về, cứ thế nhé, mẹ cúp máy trước đây.”
Dứt lời, không đợi Thẩm Hoài Dương lên tiếng, Tô Tình bèn cúp máy luôn, bà ta là cố ý cho tạo ra cơ hội cho hai người ở bên nhau.
Cùng lúc này, Thẩm Hải Băng cũng ăn xong rồi, bàn tay trắng nõn cầm khăn giấy lên lau khóe miệng, trong ánh mắt vụt qua một tia u ám.
“Ăn xong rồi sao? Tôi đưa cô về.” Để ly rượu vang trong tay xuống, giọng nói trầm thấp của Thẩm Hoài Dương rất lạnh nhạt.
“Có một người bạn ngày mai sẽ đính hôn, tôi bây giờ muốn đi chọn quà mừng cho cô ấy, sau đó, cậu đưa tôi về nhà…”
Lúc nói chuyện, Thẩm Hải Băng đứng dậy, cô ta đây là mượn cớ, cố ý kéo dài thời gian.
Hôm nay khi dùng bữa tối, cô ta luôn để ý quan sát anh, lại phát hiện anh cứ có hơi bồn chồn, ánh mắt thỉnh thoảng thất thần.
Hàng lông mày hơi nhíu lại, Thẩm Hoài Dương cũng không lên tiếng, coi như mặc nhận.
CHƯƠNG 295
Bên cạnh nhà hàng là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố S, Thẩm Hải Băng nghĩ một lát thì đi về phía khu bán đồ trang sức.
Quán cà phê.
Đối với lời của Diệp Giai Nhi, Trương Dương duy trì một loại thái độ đồng tình, nhưng đối với hành vi của vợ anh ta thì lại không thể chịu đựng nổi.
Cô nghe có hơi đau đầu, ngón tay day nhẹ huyệt thái dương: “Vậy anh từng chút từng chút thay đổi cô ấy đi.”
Trương Dương hừ lạnh, thẳng thừng nói: “Kiếp sau đi, cô ấy còn cứng hơn đá, có đập nữa vẫn là hình tròn.”
Không lên tiếng, Diệp Giai Nhi nghe lâu thì từ từ thấy có hơi nhàm chán, lười nhác dựa lưng vào ghế sô pha êm ái, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ cực lớn mà trong suốt.
Đèn đường trên phố nhấp nháy, người qua người lại, cảnh đêm khá đẹp, chỉ là có hơi ồn ào.
Do quán cà phê ở tầng một, cho nên xuyên qua cửa sổ có thể nhìn rõ phía đối diện.
Đối diện là cửa hàng trang sức, hơn nữa phần lớn người đi lại ở đó đều là các đôi tình nhân trẻ hoặc là vợ chồng, tay trong tay vô cùng thân mật.
Nhưng khi ánh mắt trong lúc vô tình nhìn thấy bóng người đàn ông cao ráo đó, ánh mắt của cô đanh lại, cả người cứng đờ tại chỗ.
Đồng thời cô cũng nhìn rõ Thẩm Hải Băng váy dài tung bay đứng ở bên cạnh anh, trong tay cô ta cầm một sợi dây chuyền, khóe miệng nở nụ cười, giống như đang xoay người hỏi ý kiến của anh.
Anh vẫn mặc chiếc áo khoác gió khi rời khỏi vào lúc trưa, dáng người khá thẳng, vạm vỡ, khóe miệng mấp máy, giống như đang nói gì đó.
Đàn ông đẹp trai cương nghị, phụ nữ xinh đẹp dịu dàng như nước, hai người sánh vai đứng ở đó, giống như kim đồng ngọc nữ, một đôi trời sinh.
“Nhận được sự khích lệ của cậu, tớ cũng offline đây.”
Diệp Giai Nhi có chút bất đắc dĩ, bàn tay nhanh chóng đánh chữ.
Chương trình học hiện tại cũng không phải là quá nhiều, cho nên chuẩn bị bài cũng nhẹ nhõm hơn một chút, nội dung tương đối ít.
Căn nhà lớn yên tĩnh như thế, chỉ có âm thanh cô đang gõ bàn phím quanh quẩn trong phòng.
Trước kia không cảm thấy cái gì, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy thậm chí ngay cả âm thanh đánh chữ cũng rõ ràng, vang dội như vậy.
Lại trôi qua một lúc, chương trình học đã được chuẩn bị xong rồi, nhưng mà vẫn không cảm thấy đói bụng, đi ngủ thì đương nhiên cũng ngủ không được, thế là cô ngồi ở trên ghế sô pha thuận tiện mở tivi ra.
Dù là phim sitcom, phim dài tập hay là hài kịch, cô đều không có hứng thú cho lắm, lúc bấm vào bài giảng pháp luật, cô liền ấn cái điều khiển.
Bài giảng pháp luật cũng không ngắn, một câu chuyện hoàn chỉnh kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ.
Chờ đến lúc Diệp Giai Nhi ngẩng đầu lên nhìn chiếc đồng hồ thạch anh cao từ sàn nhà đến tận trần nhà trong phòng khách, đã mười giờ rưỡi tối rồi.
Lúc bình thường, cô đều lên giường đi ngủ vào lúc mười giờ, ngày hôm nay đã vượt qua thời gian thường ngày, cho nên lúc này cô mới cảm thấy trong bụng truyền đến cơn đói.
CHƯƠNG 296
Lại nhìn thời gian một lần nữa, cô đứng dậy, xới bát cơm nhỏ, còn có một chén canh sườn nhỏ, một mình ngồi ở bên cạnh bàn ăn, yên tĩnh ăn.
Mà từ đầu đến cuối cửa phòng vẫn không vang lên, cuối cùng, cô chờ đến lúc mười một giờ.
Bởi vì ngày hôm sau còn phải đến trường học đi dạy, nếu như ngủ quá muộn thì sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ.
Cơm canh trong phòng bếp vẫn còn đang giữ ấm, nhưng mà thấy tình huống này chắc là anh sẽ không ăn, cô đi vào phòng bếp dọn dẹp toàn bộ đồ ăn, rồi sau đó mới lên giường, nhưng mà vẫn không yên lòng.
Sờ lấy cái điện thoại trên tủ đầu giường, Diệp Giai Nhi kéo tới số điện thoại của anh, sau đó đặt ở bên tai, im lặng chờ đợi.
Thời gian trôi qua một lúc, rốt cuộc điện thoại cũng đã được kết nối, trên gương mặt cô lộ ra vẻ mừng rỡ, cô hỏi: “Lúc nào thì anh về?”
Từ lúc anh đi ra ngoài đến bây giờ cũng đã bốn tiếng đồng hồ rồi, chẳng lẽ cuộc họp vẫn còn chưa xong nữa?
“Còn có một dự án quan trọng cần phải bàn luận, chắc là tối nay sẽ không về.” Giọng nói của anh rất trầm thấp, nếu như cẩn thận nghe thì có thể nghe được sự kiềm chế trong đó.
Nghe vậy, Diệp Giai Nhi khẽ giật mình, một lúc sau lại nói: “Vậy anh ăn tối chưa?”
“Rồi…”
“Vậy được rồi, chắc là bây giờ mọi người đang rất bận, tôi sẽ không làm phiền nữa, anh ngủ ngon, cúp máy đây.” Cô rất thức thời mà nói.
“Ngủ ngon, mợ Thẩm.” Như có như không, trong giọng nói của anh xen lẫn chút dịu dàng.
…
Trong phòng bệnh ở bệnh viện.
Thẩm Hải Băng nằm trên giường bệnh, sắc mặt của cô ta trắng bệch không có màu máu, thậm chí những sợi tóc rũ ở bên trán cũng trở nên ẩm ướt.
Mấy ngày nay không nghỉ ngơi tốt, cũng không ăn uống đầy đủ, cho nên đã bị ruột thừa.
Lúc này vừa mới phẫu thuật xong, cắt ruột thừa ra.
Vừa mở mắt ra thì liền nhìn thấy anh đứng trước phòng bệnh, loại cảm giác thỏa mãn và ỷ lại phát ra từ tận đáy lòng, là thứ mà không có ai hiểu được.
Nhưng mà Thẩm Hoài Dương lại không nhìn thấy cô ta tỉnh dậy, bởi vì anh đang đưa lưng về phía cô ta.
Đôi môi hơi cử động một chút, lúc đang chuẩn bị nói chuyện thì điện thoại di động của anh lại vang lên, chỉ nhìn thấy anh đi đến bên cạnh cửa sổ nghe điện thoại. Lúc này, gương mặt luôn lạnh lùng nghiêm túc của anh lại trở nên dịu dàng.
Chẳng biết tại sao, vốn dĩ giọng nói của anh trầm thấp và rất ngột ngạt.
Hơn nữa, rõ ràng là anh đang ở bệnh viện, nhưng mà anh lại nói với người trong điện thoại rằng mình đang thảo luận dự án quan trọng.
Trong lòng của cô ta dần dần xuất hiện một suy nghĩ, người gọi điện thoại đến không phải là Diệp Giai Nhi đó chứ?
Sau đó, câu nói sau cùng của anh đã xác nhận những suy đoán trong lòng cô ta, cô ta có thể nghe thấy anh dịu dàng nói ra ba chữ mợ Thẩm…
Cô ta bị bệnh, anh chạy đến từ trong nhà, đồng thời còn nói dối với Diệp Giai Nhi, còn trông chừng cô ta hồi lâu ở đây. Theo lý thuyết, cô ta nên vui vẻ mừng rỡ, nhưng mà lúc này cô ta lại không có cảm giác đó.
Con người Thẩm Hoài Dương vốn dĩ không thích nói dối…