“Đang thu dọn hành lý để ngày mốt đi Mỹ, anh đừng cản em, em đã hạ quyết tâm rồi thì sẽ không thay đổi đâu.”
“Ừm, anh sẽ không ngăn cản em, anh cũng đi thu dọn…”
Cái tay đang cầm chiếc điện thoại di động của cô đơ một lúc: “Anh đi thu dọn cái gì?’
“Đi thu dọn hành lý, anh cũng đi Mỹ để đẩy xe lăn cho Quốc Gia, đừng cản anh…” Giọng anh trầm xuống, nhưng nghe vào tai lại có vẻ rất nghiêm túc.
Vất vả lắm mới dỗ được mẹ của con anh về, vậy mà giờ lại phải trơ mắt chứng kiến cảnh mẹ của con anh sang Mỹ với tình địch, đùa!
Diệp Giai Nhi không khỏi nhíu mày, đang định nói lại thì điện thoại của cô đột nhiên sập nguồn, tự động tắt máy, cô đành phải sạc điện thoại trước.
Mặt khác.
Quý Hướng Không nhìn người đàn ông mặt tối sầm, rướn người hỏi: “Sao vậy, cô Diệp cúp điện thoại của anh à? Anh nói đi, cô Diệp xem anh như là kẻ bám đít vậy, anh có chán không?”
Thẩm Hoài Dương khẽ liếc nhìn anh ta, trong lòng nặng trĩu, tâm trạng anh lúc này không tốt, tốt nhất là anh ta đừng đổ thêm dầu vào lửa.
Trần Vu Nhất nằm trên sô pha lướt điện thoại, ngẩng đầu nhìn hỏi: “Hai người lại làm hoà rồi à?”
Quá lười để ý đến bọn họ, Thẩm Hoài Dương kêu người làm sắp xếp mọi thứ, lần này anh nhất định phải đi Mỹ.
Tâm trạng chán ngán, ánh mắt của Quý Hướng Không rơi vào Trần Vu Nhất, tên này đang chơi cái trò gì vậy, từ khi bước vào chung cư đã nghịch điện thoại di động cả tiếng đồng hồ, chả thấy anh ta ngơi nghỉ.
Khi Hướng Không đứng dậy rướn người qua, khóe mắt Trần Vu Nhất liếc thấy hành động Hướng Không, nhanh tay vuốt hai ba cái xoá sạch mọi thứ.
Khi Quý Hướng Không nhìn sang, anh ta đang lướt Zalo.
“Cậu bắt đầu nhàm chán như vậy từ khi nào, bắt đầu lướt cả Zalo luôn rồi, chẳng giống tác phong của cậu Trần chút nào.”
Trần Vu Nhất nâng đôi mắt đào hoa lên, nhún vai: “Giờ mới phát hiện hóa ra Zalo cũng thú vị lắm.”
“Nhưng cậu lại đổi điện thoại khi nào vậy?” Quý Hướng Không giật lấy nó từ tay anh, tùy ý nghịch ngợm: “Màn hình khóa trước đây không phải là ảnh sexy của Thân Nhã sao? Sao bây giờ lại trở thành ảnh phong cảnh rồi? Tôi nhớ cậu vẫn luôn là động vật ăn thịt mà, sao bây giờ lại bắt đầu bồi dưỡng tình cảm rồi? Nói đi cũng phải nói lại, cảnh tượng này sao nhìn quen thuộc thế? thành phố L?”
Ngõ xưa, nhà cổ, kênh nước, cây liễu xanh rờn rủ xuống, rất có phong vị cổ xưa.
Ánh mặt trời trên không trung chiếu rọi tạo nên những cái bóng đổ xuống mờ mờ ảo ảo, có một cái bóng chỉ có một phần tư, chẳng nhìn ra được là thứ gì.
Tức giận giật lại điện thoại từ tay Hướng Không, Trần Vu Nhất hừ lạnh một tiếng: “Chỉ cần thấy là một ngôi nhà cổ, thì trong mắt cậu chính là thành phố L à, rõ ràng là Hoàng Diêu.”
“Hoàng Diêu? Là tỉnh hay thành phố nào? Sao tôi chưa bao giờ nghe nói đến?” Quý Hướng Không chưa bao giờ biết rằng Trần Vu Nhất thế mà lại yêu thích nơi này, còn nghiên cứu về nó nữa.
“Hoàng Diêu, Quảng Lâm…” Lười biếng ném cho Hướng Không bốn chữ, Trần Vu Nhất lại tiếp tục nghịch điện thoại di động, nghe thấy tiếng rung liền đứng dậy, ngồi sang một bên, tiếp tục chơi.
“Tôi buồn ngủ quá, để tôi nghỉ ngơi ở đây một lát, lúc về nhớ gọi tôi. Chắc đêm nay về đến nhà sẽ không ngủ được đây…”
Quý Hướng Không vừa nằm xuống, Thẩm Hoài Dương đi tới, chân đá anh ta một cái, nói: “Cậu về nhà mà ngủ đi, còn cậu nữa, về nhà mà nghịch điện thoại.”