Nghĩ tới Tô Tình, cô dừng chân lại nhìn người đàn ông ở phía sau: “Mẹ thích gì vậy?”
Đối với Tô Tình, cô cứ luôn mất tự nhiên, còn có vẻ khó chịu nói không nên lời.
Ánh mắt mơ hồ đảo qua cửa hàng, Thẩm Hoài Dương thản nhiên nói: “Tùy ý chọn một cái khăn quàng cổ đi.”
Tùy ý…
Có thể tùy ý được không chứ?
Mắt nhìn của Tô Tình cao như thế chắc chắn là cô phải cẩn thận lựa chọn, nếu không, có lẽ là còn tốn công mà không có kết quả.
Một cái khăn quàng cổ đơn giản vậy mà lại có giá sáu triệu.
Mắt của Diệp Giai Nhi giật giật, cái khăn quàng cổ mà cô đang sử dụng cũng không khác cái này là bao, cho dù là dùng lông tốt nhất cũng gần ba trăm nghìn mà thôi.
Cũng không biết là nhãn hiệu gì, thế mà lại đắt tiền như vậy.
Cuối cùng, cô hạ quyết tâm, vẫn chọn một cái khăn quàng cổ màu vàng có hoa văn trong số đó.
Lúc ánh mắt lướt nhìn đồ nam ở phía đối diện, cô nhìn trúng một cái áo sơ mi cổ đứng, đơn giản nhưng mà lại tao nhã.
Trái tim dao động, cô kéo Thẩm Hoài Dương đến đó, kêu nhân viên bán hàng tìm một size phù hợp để anh đi thử.
Anh nhìn cô, hai mắt của Thẩm Hoài Dương hơi nhíu lại, đôi chân dài di chuyển đi vào trong thử áo.
Sự thật chứng minh, ánh mắt của cô không nhìn sai. Áo sơ mi màu xanh nhạt càng làm tôn vẻ tuấn mỹ, quyến rũ của anh, và cổ áo đứng thể hiện khí chất lịch lãm của anh.
Dáng người anh vốn dĩ đã rất tốt, lồng ngực rắn chắc nâng đỡ chiếc áo, hoàn toàn có góc cạnh, giống như người mẫu đang bước đi trên sàn catwalk.
Ánh mắt của nhân viên bán hàng như dính trên người anh, di chuyển cũng không hề di chuyển.
“Lấy cái này đi, gói lại giúp tôi.” Diệp Giai Nhi chạm nhẹ vào bả vai nhân viên bán hàng, có cần phải nhìn mê mẩn như thế không hả?
Lúc đi đến quầy tính tiền, Diệp Giai Nhi lại sửng sờ, nhịn không nổi mà nuốt một ngụm nước bọt.
Hai chiếc áo lông cộng thêm một cái khăn quàng cổ là mười tám triệu, mà cái áo sơ mi của anh mười hai triệu.
Hai tay ôm ngực, đứng yên tại chỗ, Thẩm Hoài Dương híp mắt lại, đôi môi mỏng vui vẻ cong lên, ung dung liếc nhìn cô, thuận tiện thúc giục một câu: “Không tính tiền hả?”
“…”
Còn có thể không tính được à?
Cắn răng, cô lấy cái thẻ ngân hàng từ trong túi đưa tới: “Quẹt thẻ.”
Mỉm cười, cô nhân viên bán hàng đưa tay, thân thể của Thẩm Hoài Dương đã hướng về phía trước, đưa một cái thẻ màu đen: “Quẹt cái thẻ này đi.”
“Được, thưa anh.”
Diệp Giai Nhi bất ngờ, mà Thẩm Hoài Dương đã lưu loát ký một con chữ rồng bay phượng múa, sau đó anh đưa cái thẻ lại cho cô.
“Làm gì vậy?” Cô không hiểu, có hơi không bình tĩnh nổi.
“Sau này, đi mua sắm thì cứ dùng cái thẻ này đi.” Giọng nói của anh trầm thấp, nhận lấy túi quần áo.
Ánh mắt của Diệp Giai Nhi hơi hỗn loạn: “Nhưng mà tôi mua sắm, tại sao lại phải quẹt thẻ của anh?”
Thẩm Hoài Dương nheo mắt lại, đảo nhìn cô: “Cô đang nói cái gì đó, mợ Thẩm…”
Giọng nói trầm thấp, cố ý nhấn mạnh hai chữ mợ Thẩm nặng hơn, làm cho cô nghe rất rõ ràng.
Thở phào một hơi, Diệp Giai Nhi cười khẽ một tiếng, nhìn chằm chằm vào anh: “Có vẻ như là làm mợ Thẩm cũng không tệ lắm.”
“…” Sắc mặt của anh vẫn nhàn nhạt, nhưng mà đường cong lạnh lẽo cứng rắn trên gương mặt đã trở nên dịu dàng không ít, đôi mắt phát ra ánh sáng lung linh.
Xe chạy trong màn đêm, Diệp Giai Nhi cúi đầu xuống nhìn thời gian, bất tri bất giác đã mười giờ tối.
Không nhận ra thời gian lại trôi qua nhanh như thế.
Tiếng chuông điện thoại truyền đến, Thẩm Hoài Dương cầm tay lái, tay phải thì nhận điện thoại, anh nói: “A lô.”