Thân Nhã trả lời rằng cô đau bụng, lại nói cũng đến giờ tan làm, rồi đúng lúc anh Hoắc gọi điện thoại cho cô nói có việc gấp.
Một loạt lý do khiến giám đốc nhíu mày mãi, cho đến cái lý do cuối cùng giám đốc mới giãn mày cười tươi, nói liên tiếp mấy lời nên như thế, nên như thế.
Xác định được sớm phương án hợp đồng rồi thì sẽ không cần phải giáp mặt Trần Vu Nhất nữa. Thân Nhã gọi điện thoại cho Trần Vu Nhất bảo anh ta nói về chuyện hợp đồng.
Lúc Trần Vu Nhất nhận điện thoại còn đang ở với Lâm Nam Kiều.
Lâm Nam Kiều hỏi anh ta có chuyện gì, Trần Vu Nhất trả lời có vài chuyện liên quan tới hợp đồng cần bàn bạc.
Lâm Nam Kiều để anh ta đến công ty, dù sao sức khỏe của cô ta đã không còn vấn đề gì lớn nữa, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, hơn nữa còn có người giúp việc ở đây nữa mà. Cô ta không hề biết người phụ trách bên kia là Thân Nhã.
Trần Vu Nhất gật đầu, dặn người giúp việc chăm sóc Lâm Nam Kiều cẩn thận rồi đi đến địa điểm hẹn trước.
Thân Nhã đang đợi sẵn. Cô không mặc áo khoác, bên trong là áo len màu đen cổ thấp. Tối qua cô không về nhà nên không thay áo.
Trần Vu Nhất ngồi xuống, vừa nhìn đã chú ý tới quần áo trên người cô vẫn là bộ hôm qua mặc mà không thay: “Em vẫn mặc bộ quần áo hôm qua à?”
“Không thay quần áo cũng rất bình thường thôi mà.” Thân Nhã không ngẩng đầu, tiếp tục lật đọc tài liệu.
“Còn có một khả năng là đêm không về nhà.” Trần Vu Nhất nghiến răng, gằn ra tiếng.
Thân Nhã khẽ cười: “Liên quan gì tới anh? Nhưng nghe mấy lời này mới thấy kinh nghiệm của anh phong phú thật đấy nhỉ.”
Thái độ như thế khiến Trần Vu Nhất bị chọc tức, nhất là khi ánh mắt anh ta nhìn thấy dấu vết không thể rõ ràng hơn hằn trên cần cổ trắng muốt xinh đẹp của cô. Anh ta càng nổi giận đùng đùng: “Hôm qua em thực sự qua đêm với anh ta à?”
“Không ngờ anh lại lo lắng nhiều thế. Chúng tôi có quan hệ nam nữ bình thường, cho dù có xảy ra điều gì thì cũng rất bình thường thôi.” Thân Nhã cảm thấy anh ta thật buồn cười.
Trần Vu Nhất bừng bừng lửa giận: “Thời gian ngắn như thế đã tiếp nhận đàn ông khác, còn ngủ cùng nữa à?”
“Hình như anh quên mất rằng trước khi ly hôn anh đã từng ngủ với Lâm Nam Kiều vô số lần rồi nhỉ? Hôm nay tôi tới để bàn bạc hợp đồng với anh, nếu là chuyện khác vậy tôi xin đi về trước. Anh ấy là bạn trai của tôi, những người đàn ông không phải anh ấy thì mới gọi là đàn ông khác!”
“Tôi là chồng cũ của em!” Anh ta tức đến không chịu nổi.
“Chẳng phải có cái chữ “cũ” đấy à? Bây giờ giữa hai chúng ta chẳng còn gì cả!” Thân Nhã thản nhiên đáp trả.
Nhưng Trần Vu Nhất lại bị kích động đến mức giận quá hóa cười: “Ai nói không là gì cả? Trai chưa vợ gái chưa chồng, bây giờ tôi nói theo đuổi em, xem ai dám có ý kiến!”
“Không cần biết anh làm gì, cho dù anh muốn giết người thì đến cuối cùng người đền mạng cũng chỉ có mình anh thôi. Liên quan gì đến người khác?” Cô tiếp tục châm biếm nói: “Cho nên bất kể tôi và bạn trai của tôi có hành động thân mật đến mức nào thì cũng là chuyện của chúng tôi, làm gì đến lượt người khác có ý kiến?”
Cô cố ý dẫn nguyên lời của anh ta để chặn đứng miệng anh ta lại.
Trần Vu Nhất nghe thấy thế, lửa giận không những không bị dập tắt mà ngược lại càng lúc bốc càng mạnh, tim càng đập thình thịch.
Thân Nhã cho anh ta một cảm giác rất rõ ràng là cô đang thay đổi rồi.