Một giây sau.
Chỉ nghe thấy bịch một tiếng.
Thân thể nhỏ bé của Cảnh Hiên quỳ phịch xuống đất, cái lưng nhỏ ưỡn thẳng tắp.
“Ba ơi, con cầu xin ba, con cầu xin ba đó, ba đừng ly hôn với mẹ mà, mẹ rất đáng thương.”
Trên hành lang có người tới người lui.
Nhìn thấy như vậy, mọi người lần lượt dừng chân, ánh mắt nhìn về phía bên này.
“Cút.”
Tô Chính Kiêu trừng mắt hét to.
Đám người nhiều chuyện liền tản ra, đứng đằng xa nhưng vẫn không quên chỉ trỏ.
Sắc mặt của Tô Chính Kiêu vô cùng âm trầm, nhìn chằm chằm vào Cảnh Hiên: “Đứng lên!”
Mặc dù Cảnh Hiên rất sợ lúc Tô Chính Kiêu sa sầm mặt.
Nhưng thứ mà cậu có nhiều đó chính là cố chấp: “Ba không đồng ý thì con sẽ không đứng dậy.”
Lúc này, nét mặt có Tô Chính Kiêu đã vô cùng khó coi, giống như là mây đen giăng kín trời: “Nói, ai dạy con làm như vậy?”
Cảnh Hiên cúi gằm mặt xuống, bả vai nhỏ bé run rẩy: “Không có ai dạy con hết.”
Hiển nhiên là Tô Chính Kiêu không thèm tin.
Giọng nói của anh lặng lẹo, gọi thẳng tên: “Đường Tiểu Nhiên?”
Cảnh Hiên vội vàng lắc đầu: “Không phải là mẹ.”
Tô Chính Kiêu vẫn không chịu tin, anh trầm giọng nói: “Đứng dậy!”
Cảnh Hiên cứ quỳ ở đó mà không chịu động đậy.
Anh mất kiên nhẫn liền sải bước đi tới, không nói hai lời mà trực tiếp kéo cổ áo Cảnh Hiên lên.
Động tác rất thô bạo, giống như là xách một con gà con.
“Cạch…” Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Cửa phòng bệnh bị đẩy mạnh ra.
Nghe thấy tiếng vang, Đường Tiểu Nhiên và Lâm Thanh nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy mặt Tô Chính Kiêu đen thui, giống như là diêm vương đến lấy mạng người, trong tay còn xách theo Cảnh Hiên trắng bệch cả mặt.
Còn chưa đợi Đường Tiểu Nhiên lên tiếng thì Cảnh Hiên đã bị anh ném lên trên giường.
Vừa đau lòng lại lo lắng, Đường Tiểu Nhiên nhìn chằm chằm vào Cảnh Hiên, sau khi nhìn thấy cậu bình an vô sự rồi cô mới châm chọc Tô Chính Kiêu.
“Cho dù anh không thương thằng bé thì thằng bé cũng là con trai ruột của anh, tôi không đến đúng hẹn là vấn đề của tôi, anh cần gì phải trút giận lên người một đứa nhỏ chứ hả?”
Lâm Thanh cũng nhìn không vừa mắt, cô lên tiếng: “Đúng vậy đó, anh có còn là đàn ông không hả?”
Một ánh mắt của Tô Chính Kiêu như bắn xuyên qua: “Cút.”
Thân thể Lâm Thanh bất giác run lên.
“Ha, cô biết cách lật ngược ván cờ quá nhỉ, ngay cả một đứa nhỏ tám tuổi mà cũng không buông tha. Đường Tiểu Nhiên, cô còn ác độc hơn so với phù thủy.”
Ánh mắt Tô Chính Kiêu tàn nhẫn giống như muốn đâm một lỗ thủng ở trên người cô: “Một người phụ nữ như cô mà cũng xứng làm mẹ à.”