“Nhưng cũng chỉ là trước kia mà thôi. Bây giờ, giữa tôi và anh đã không còn quan hệ gì nữa. Anh kể với tôi những chuyện này cũng không có tác dụng gì hết.”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, lời nói thốt ra vô cùng kiên quyết:
“Thực sự tôi đã định quên đi quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới rồi. Cho nên anh không cần kể cho tôi nghe những chuyện này đâu!”
Tô Chính Kiêu nhíu mày, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt.
“Em có từng nghe câu bát nước hất đi rồi không thể lấy lại chưa? Cho dù những lời tôi nói lúc trước hay là những chuyện tôi đã làm cũng đều đã qua rồi. Tôi không thể nào làm lại, cũng không có cách quay ngược lại thời gian. Làm sao mới khiến cho em bỏ qua những chuyện đó đây?”
Giọng nói người đàn ông trầm ổn, không hề phẫn nộ hay cưỡng ép.
Nếu có thì cũng chỉ là sự suy sụp và bất lực ẩn sâu trong lời nói.
“Không phải là bỏ qua hay không bỏ qua, tha thứ hay không tha thứ. Tất cả đều là chuyện quá khứ, tôi cũng đã quên rồi.”
Đường Tiểu Nhiên lạnh nhạt, khiến người ta có cảm giác như cô vô tâm với mọi thứ.
Cũng không rõ rốt cuộc cô nghe vào tai được mấy lời hay để tâm được mấy câu trong số những lời anh vừa nói.
Vẻ lạnh nhạt và hờ hững cùng thái độ không để tâm ấy cuối cùng đã thành công kích động cơn tức giận của Tô Chính Kiêu.
Vậy nhưng, nhiều hơn trong anh lại là cảm xúc bất lực.
Cô quyết định rồi, không nghe bất cứ điều gì nữa. Anh còn có thể làm gì được cô?
Lồng ngực anh phập phồng giây lát, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh. Trước kia, anh không phải là người biết khống chế cảm xúc của bản thân. Nếu anh thực sự bùng nổ thì mười mấy người cũng không đỡ nổi mình anh.
“Em ăn sáng no chưa? Nếu chưa no, tôi lại qua phố mua thêm một chút nữa. Đúng rồi, buổi trưa em muốn ăn gì? Khi nào tôi đến cũng tiện mang cho em.”
Nếu là Tô Chính Kiêu trước kia, lúc này sẽ chỉ biết nổi giận nóng nảy.
Nào có thể dịu dàng ôn hòa mà nói những lời này với cô?
Đường Tiểu Nhiên cụp mắt.
Cô nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh tỉnh táo.
“Đến lúc đó y tá chăm sóc cho tôi sẽ lấy thức ăn từ nhà ăn tới, không phiền anh phải mang. Tôi còn suýt quên nói cảm ơn anh.”
Những lời nói khách sáo một lần nữa kéo dài khoảng cách giữa hai người!
Cánh tay buông thõng bên người Tô Chính Kiêu siết chặt. Anh như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng lại không mở miệng.
Anh đang ép mình nhẫn nhịn cơn bực bội của bản thân!
Anh rời đi. Trong căn phòng bệnh chỉ còn lại một mình Đường Tiểu Nhiên.
Y tá mở cánh cửa sổ trong phòng. Vị trí của phòng bệnh này khá đẹp, từ đây có thể thu hết được cảnh thảm cỏ xanh mượt cùng mặt nước hồ lóng lánh ánh sáng vào trong tầm mắt.
Cô ngẩn người ngắm nhìn cảnh đẹp ngoài khung cửa sổ, suy nghĩ của cô lại lạc trôi, quanh co rồi thất thần.