Tầm gần tối, Trần Vu Nhất tỉnh lại, nhưng vết thương quá nặng, không thể cử động, chỉ phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Nghe thấy âm thanh, Cát Mỹ Ngọc càng khóc nức nở hơn, Thân Nhã cũng yên tâm hẳn. Buổi tối cần người trực, Cát Mỹ Ngọc ở lại, Thân Nhã cũng vậy, còn Trần Bội Linh thì ra về.
Bác sĩ nói anh ta cần được chăm sóc kỹ lưỡng, không nên cử động mạnh, cánh tay không gặp vấn đề gì lớn, chủ yếu là cần chăm sóc chu đáo…
Buổi tối Cát Mỹ Ngọc không ngủ, cô cũng không ngủ, hai người cùng trông chừng Trần Vu Nhất. Lúc này anh ta không thể ăn được gì, chỉ truyền nước biển.
Chỉ cần bình phục là anh ta sẽ không sao nữa nhưng Cát Mỹ Ngọc vẫn luôn miệng hỏi bác sĩ, trước khi đi, bác sĩ phải nói đi nói lại nhiều lần, bảo bà ta đừng lo lắng.
Không sao là tốt rồi, chỉ cần bình phục là được, Thân Nhã thầm nghĩ. May mà cô không phải mắc nợ Trần Vu Nhất.
Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong phòng bệnh yên tĩnh. Cô liếc nhìn, là Hoắc Đình Phong.
Cát Mỹ Ngọc xoay người nhìn sang, hít một hơi thật sâu, Thân Nhã không nhận mà tắt máy ngay, tình hình lúc này không thích hợp để nghe điện thoại.
…
Nửa đêm Cát Mỹ Ngọc ngủ thiếp đi, Thân Nhã vẫn chưa ngủ. Bác sĩ chữa trị chính ghé thăm mấy lần, cô lại hỏi thêm cho chắc.
Bác sĩ cười nói, hoàn toàn không có vấn đề gì. Anh ta lấy nhân cách của mình ra bảo đảm, sau khi bình phục, bệnh nhân sẽ khỏe mạnh như thường, có thể thoải mái bay nhảy.
Dẫu sao cũng là người trẻ, sức đề kháng tốt, hai ngày sau Trần Vu Nhất đã có thể tháo băng gạc trên đầu, có thể ngồi dậy, ăn cơm và nói chuyện.
Hai hôm nay Thân Nhã đều ở cạnh anh ta, băng gạc trên cánh tay vẫn chưa được tháo ra, tổn thương đến phần xương nên phải mất một thời gian dài mới hoàn toàn hồi phục.
Trưa nay Cát Mỹ Ngọc lại tới, hai ngày rồi Thân Nhã không về nhà, lúc này cô định về thay quần áo.
Nhưng cô vừa mới đứng lên, Trần Vu Nhất cũng ngồi dậy, tuy không nói tiếng nào nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Thân Nhã.
Cát Mỹ Ngọc cũng nhìn sang. Cảm nhận được ánh mắt từ hai người phía sau, Thân Nhã quay lại, đánh mắt nhìn hai người họ: “Tôi về thay quần áo.”
Quần áo thay ra chưa vội giặt, mấy hôm nay thời tiết thay đổi thất thường, mây đen rợp trời.
Sau đó, Thân Nhã đi đến công ty, không ngờ rằng bên ngoài công ty có rất nhiều người vây quanh, chửi bới ầm ĩ.
Đến gần mới nhận ra là người nhà của người đã khuất.
Bọn họ kéo theo tấm băng rôn rất dài, trên đó viết: “xem mạng người như cỏ rác, coi thường luật pháp”, ầm ĩ đến nỗi thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Thấy Thân Nhã tới, cả đám người xông lên, mắng chửi loạn xạ.
Bảo vệ của công ty nhìn thấy liền vội vàng tiến lên chặn họ lại, nhờ vậy Thân Nhã mới bình an bước vào công ty.
Giám đốc đang hút thuốc, vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Thân Nhã hỏi anh ta: “Chuyện này vẫn chưa giải quyết xong sao?”
“Chi phí bồi thường không thỏa thuận được nên tất nhiên không thể giải quyết. Bên mình bồi thường một tỷ hai trăm triệu nhưng phía người thân lại đòi tận ba tỷ.” Giám đốc nói.