“Tôi thay đổi chủ ý rồi, sửa giá.” Bác sĩ Trương nói.
Trong lòng Lâm Nam Kiều không khỏi vui mừng, tưởng rằng ông ta thay đổi suy nghĩ trong lòng sau khi nghe những lời đó của cô ta.
“Tôi bây giờ không cần 15 tỷ nữa, tôi muốn 30 tỷ.” sĩ Trương nhướn mày: “Lần này cô không muốn cho tôi tiền như vậy, lần sau đương nhiên cũng không có khả năng, vậy nên tôi buộc phải thông minh hơn chút, một lần đòi tới cùng luôn! Xem ra con người đều giỏi thay đổi sắc mặt, lúc đầu vì giúp cô mà khiến mình bị đưa tới vùng núi xa xôi, bây giờ tới muốn ít thù lao, cô lại không tình nguyện như vậy, tôi không phải không chuẩn bị cho tương lai của mình.”
“Ông…” Lâm Nam Kiều tức tới nỗi suýt nữa không thở được, nghẹn chết rồi.
“30 tỷ, một đồng cũng không được thiếu, cô đưa tôi tiền tôi lập tức ký giấy cho cô, từ nay về sau sẽ không tới tìm cô nữa. Chuyện đó tôi cũng sẽ không nói cho bất kỳ ai, nếu không hai chúng ta đừng ai sống yên, tôi cũng sẽ liều chết cho cá chết lưới rách!”
Bác sĩ Trương lúc này rõ ràng cũng là bị ép đến đường cùng, cái gì cũng mặc kệ.
Thần sắc của ông ta cũng rất nghiêm túc, Lâm Nam Kiều nhìn ra, chuyện giữa cô ta và Cố Thanh Thành không dễ gì mới kết thúc, nếu lúc này còn xảy ra chuyện với ông ta, vậy cô ta còn có đường sống sao?
Đáp án là rất chắc chắn, tuyệt đối không có!
Vậy nên, hiện nay bày ở trước mắt cô ta chỉ có một con đường có thể lựa chọn, chính là cho bác sĩ Trương tiền, nếu không ông ta nói chuyện đó cho nhà họ Trần, tiền đồ của cô ta thật sự sẽ bị hủy hoại.
Sau khi suy nghĩ, cân bằng một chút, Lâm Nam Kiều mở miệng: “Số tiền ông muốn không phải con số nhỏ, tôi cần thời gian.”
“Tôi cho cô thời gian, nhưng tôi không thể ở lại thành phố S quá lâu, chỉ có thể ở hai ngày, trong hai ngày, cô buộc phải đưa đủ tiền cho tôi!”
Kết quả cuối cùng được đưa ra chính là như vậy, 30 tỷ, hai ngày sau đưa đầy đủ tới tay bác sĩ Trương.
Chiều hôm đó đến công ty, khi làm việc Lâm Nam Kiều luôn không tập trung, thỉnh thoảng lại xuất thần.
Cô ta đang nghĩ, 30 tỷ, cô ta rốt cuộc kiếm từ đâu 30 tỷ!
Tiền trong tay cô ta đối với con số 30 tỷ mà nói căn bản không phải cái đinh gì, không đáng nhắc tới, không có cách nào để không đau đầu.
Nghĩ rất lâu, cách duy nhất bây giờ Lâm Nam Kiều nghĩ được là đòi Trần Vu Nhất.
Buổi tối về đến nhà họ Trần, Trần Vu Nhất vẫn ở trong phòng sách, đi tới đi lại suy nghĩ rất lâu, Lâm Nam Kiều vẫn gõ nhẹ cửa.
Sau khi truyền tới âm thanh, cô bước vào, vẫn mỉm cười dịu dàng, còn có chút quẫn bách, nói có chuyện muốn nói với anh ta.
Trần Vu Nhất đáp, kêu cô ta tiếp tục.
Lâm Nam Kiều cắn môi, nói rằng anh của em bây giờ nhìn trúng một hạng mục đầu tư, nhưng trong tay không có tiền, cho nên nhờ em mượn anh một chút, anh ấy bảo đảm sẽ trả.
Không lên tiếng, ánh mắt của Trần Vu Nhất ngước lên, nhìn cô ta.
“Anh ấy nhất định sẽ trả, cũng sẽ viết thấy bảo đảm, nếu anh ấy thật sự không trả, đến lúc đó em cũng sẽ trả.” Lâm Nam Kiều bảo đảm.
Mắt hơi lay động, Trần Vu Nhất ký tên vào văn kiện dưới tay: “Muốn bao nhiêu?”