Trần Vu Nhất không thích giọng điệu không bận tâm này của cô, lắc đầu: “Thân Nhã, nghiêm túc với anh một chút, anh thật sự biết đứa bé không phải do em làm sảy, tại sao ban đầu em không giải thích với anh?”
“Giải thích? Tổng giám đốc Trần quý nhân hay quên, lúc đó tôi có giải thích với anh, nhưng anh khinh thường nghe, anh vẫn là về nghĩ lại tình cảnh lúc đó đi, tôi có thể giải thích một lần, nhưng đến lần thứ hai, tôi cũng khinh thường giải thích.”
Nói đến ban đầu, Trần Vu Nhất liên tưởng tới tình cảnh lúc đó, cho cô một cái tát, mắng cô vô lý.
Thân thể anh ta khẽ run, chuyện đến nước này, phát hiện mình không đúng, ban đầu là anh ta không tin cô, người tạo ra kết cục này cũng là anh ta!
Cô yêu anh ta bảy năm, mang thai con của anh ta, cuối cùng chờ đợi cô lại là kết cục như vậy, cô sao có thể không chạnh lòng?
“Anh cũng không biết tại sao ban đầu mình lại không tin em như vậy, ngay cả một câu của em cũng không chịu tin!” Trần Vu Nhất đập lên bàn.
“Vì không yêu.” Thân Nhã nói.
“Không, là vì quá đau lòng, quá bi thương, mất đi đứa bé đó khiến anh cảm thấy trái tim đau đớn không cách nào thở nỗi, mất đi lý trí, anh mới đổ hết tất cả sai lầm lên người em, anh không phải không yêu em, không phải!”
Trần Vu Nhất rất nôn nóng, bất kể là sắc mặt hay lời nói, dưới tình huống cấp bách, anh ta bắt lấy tay Thân Nhã, nắm trong lòng bàn tay.
“Buông ra!”
“Em nghe anh nói, anh thật sự quá tức giận.” Anh ta còn đang giải thích.
Thật xa, Lâm Nam Kiều nhìn thấy rõ ràng, ngực phập phồng kịch liệt, ngọn lửa thiêu đốt.
Hai người ngồi đối diện nhau, Trần Vu Nhất nắm tay cô, Thân Nhã lại cười lạnh, trong ánh mắt biến chất của Lâm Nam Kiều còn nhìn ra có chút đắc ý mơ hồ.
Cô ta đến văn phòng, Trần Vu Nhất lại không ở đó, thư ký nói anh ta đến đây, cô ta lập tức không yên lòng, đuổi theo tới đây, sau đó nhìn thấy một màn này.
Lâm Nam Kiều mang giày cao gót, đi từng bước về phía trước, đá hoa cương sáng loáng phát ra tiếng vang, cô ta đi tới, trực tiếp kéo cánh tay Thân Nhã: “Cô đang làm gì?”
Thân Nhã xoay người, hai vợ chồng mỗi người kéo một tay, làm gì vậy?
“Sao lại hỏi tôi, cô nên hỏi chồng cô, mà không phải tôi, hiểu chứ?”
Lâm Nam Kiều cười lạnh: “Chồng tôi thế nào? Chồng tôi rất tốt, chỉ khi hồ ly vẫy đuôi, đàn ông mới bị mê hoặc!”
“Ở trước mặt tôi xin chú ý cách dùng từ của cô!” Thân Nhã lạnh mặt, lên tiếng cảnh cáo.
“Cô có thể làm chuyện xấu, tôi lại không được nói lời xấu? Ở đây câu dẫn chồng người ta, cô cũng không sợ mất mặt, xấu hổ!” Lâm Nam Kiều chỉ cảm thấy Trần Vu Nhất kéo tay Thân Nhã rất chướng mắt, vừa hất ra, vừa nói to.
Xung quanh rất nhiều người, ánh mắt đều nhìn về phía này, thấy ba người kéo kéo níu níu, lớn tiếng mắng mỏ.
Cánh tay Thân Nhã lúc này được buông ra, nhờ phúc của Lâm Nam Kiều, cô đứng dậy, ưu nhã chỉnh lại quần áo, nói với Trần Vu Nhất: “Xin hãy dạy dỗ vợ anh, đừng để cô ta cắn người lung tung như chó điên nữa.”
Nói xong, cô rời đi, Lâm Nam Kiều tức giận hét lên với bóng lưng cô: “Ai cắn bậy như chó điên! Cô mới là tiện nhân, ban ngày ban mặt dụ dỗ chồng tôi, lại còn cắn ngược!”
Ánh mắt chú ý ngày càng nhiều, Trần Vu Nhất phiền chán trong lòng, lạnh giọng: “Làm loạn đủ chưa?”
Lâm Nam Kiều thu lại ánh mắt: “Anh đến đây làm gì?”