Cô y tá rất sốt ruột, nhưng cô không chịu ăn, luôn nói rằng mình không đói.
Không ăn trưa, không ăn tối và thậm chí không động đến bữa đêm luôn. Màn kịch này cô diễn thực sự phải nói là rất thực tế.
Nhưng mà, dường như cô đã dùng sai chiêu, đã chín giờ tối mà Hoắc Đình Phong vẫn chưa tới, vẻ thất vọng của Thân Nhã càng thêm sâu sắc.
Thân thể đang nửa dựa, dần dần trượt xuống, cô định nghỉ ngơi, nhưng vào lúc này, cô nghe thấy tiếng lạch cạch, cửa phòng bị đẩy ra.
Hai mắt sáng ngời, tràn đầy vui sướng, vừa nhìn, quả nhiên là Hoắc Đình Phong.
Trên đời luôn có một người như vậy, dù có tức giận đến đâu, rõ ràng biết bạn cố ý làm như vậy nhưng vẫn cảm thấy đau lòng vì bạn đói.
Hoắc Đình Phong đứng ở trước giường, không ấm áp như bình thường, rất bình thản xa cách nói: “Em không ăn là việc của em, em muốn làm mình làm mẩy ai?”
Thân Nhã không nói gì, chỉ là trong lòng âm thầm lẩm bẩm, anh chứ ai!
Cô không dám ngang ngược như vậy nữa, với cái nhìn dịu dàng, cô híp mắt, hai tay vân vê: “Em sai rồi! Em thật sự biết mình sai rồi! Đình Phong, em sai rồi!”
Nhưng Hoắc Đình Phong không nói lời nào, cứ đứng ở nơi đó, hai mắt thâm thúy như mực đen bị cô đọng, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô.
Nếu hỏi Thân Nhã sợ nhất dáng vẻ nào của Hoắc Đình Phong, không phải lúc anh tức giận điên cuồng nhất mà là lúc nhìn chằm chằm cô như thế này.
Cô bị nhìn tới nỗi hơi hoảng, hơi loạn, không biết phải làm sao, nhưng cô không thể đoán được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Thân Nhã, anh là gì của em?”
Anh hỏi, giọng nói không nhẹ cũng không nặng nhưng rất lạnh lùng, mang theo cảm giác bay bổng, khó đoán.
Thân Nhã sửng sốt một chút, nhưng sắc mặt nghiêm túc: “Chồng.”
“Thật sao?” Hai chữ phun ra càng nhẹ hơn.
Cô không thích thái độ chất vấn như vậy, lập tức nói: “Anh đang chất vấn em à?”
“Anh chỉ hỏi vặn lại một câu đã khiến em cảm thấy không vui, Thân Nhã, lúc đầu vào thời khắc mấu chốt đó em nói dối anh, em nghĩ lúc đó anh cảm thấy như thế nào?” Hoắc Đình Phong yên lặng nhìn chằm chằm cô, không chằm chằm cũng không hời hợt.
“Phẫn nộ, tức giận, sôi gan..” Cô tìm kiếm tất cả những từ có thể dùng, cuối cùng, cô lại nhẹ giọng nói: “Nhưng không phải em đang dỗ dành anh sao?”
“Dỗ dành anh?” Anh khẽ mím môi mỏng, áo khoác đen trên người lại thêm chút u ám, xoay người rời đi không nói một lời.
Thân Nhã cau mày, cảm thấy đầu đau nhói, cô lên xe kêu Tiểu Trương đuổi theo.
Cô chậm rãi bước từng bước một, đợi đến nơi, cửa căn hộ đã bị đóng sầm lại.
“Đình Phong, em biết lỗi rồi, nhưng em cũng có lý do!” Cô nói.