“Da mặt em trở nên mỏng như vậy từ khi nào vậy? Hơn nữa, tại sao sau khi nghe những gì em nói, chúng ta như thể đang yêu đương lén lút vậy?”
“Anh đứng dậy trước đã rồi nói chuyện cho đàng hoàng, Huyên Huyên còn ở đây, sẽ ảnh hưởng không tốt đến con.” Cô đẩy ngực anh.
Xung quanh càng ngày càng có nhiều ánh mắt hướng lại đây, Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm vào đôi má ửng hồng của cô, cuối cùng cũng đứng dậy, cúi người ôm Huyên Huyên vào lòng.
“Chú xấu hổ, hôn mẹ kìa.” Huyên Huyên cười khúc khích, nhéo tai anh một cách tinh nghịch.
“Từ nay, Huyên Huyên không được gọi là chú nữa, mà gọi là ba.” Thẩm Hoài Dương chỉnh lại cách gọi cho con.
Trong lòng Huyên Huyên cũng không quá ghét bỏ anh, bé nhìn về phía mẹ, Diệp Giai Nhi gật đầu, khóe miệng nở nụ cười.
Thấy vậy, Huyên Huyên mở miệng, nhẹ giọng nói: “Ba”.
Trái tim của Thẩm Hoài Dương như tan chảy, từng nhịp đập trong tim như loạn nhịp, không ngừng hôn nhẹ lên khuôn mặt của bé gái nhỏ.
Hai người cùng nhau đi về phía trước, tầm mắt Diệp Giai Nhi không ngừng liếc nhìn họ, khóe miệng bất giác nở nụ cười.
Lên máy bay, đến Los Angeles vừa đúng vào sáng sớm.
Đã có tài xế chờ sẵn, sau khi xuống máy bay, thì lên xe đi thẳng đến biệt thự nơi Điền Quốc Gia đang ở.
Điền Quốc Gia đang phơi nắng trong vườn, Huyên Huyên nhìn thấy anh, cô bé nhanh chóng nhảy vào lòng anh, dựa vào lòng anh, cầm ổ bánh mì bên cạnh ăn.
“Tình trạng của chân thế nào rồi?” Sau khi Diệp Giai Nhi thấy sắc mặt anh trông cũng bình thường thì thấy nhẹ nhõm hơn, chứng tỏ anh vẫn có thể thích nghi với cuộc sống ở đây.
“Hôm qua bác sĩ mới đến, kế hoạch điều trị đã được vạch ra. Ca phẫu thuật sẽ được thực hiện vào tối nay.”
Ánh mắt Thẩm Hoài Dương quét qua biệt thự: “Còn cần gì nữa không?”
“Không, Thẩm tổng chuẩn bị rất đầy đủ và kỹ lưỡng.”
Ăn trưa xong, ở lại chưa được bao lâu thì phải chuẩn bị đến bệnh viện mổ, ca mổ rất nhanh, chỉ trong một tiếng là kết thúc, bác sĩ tươi cười, không cần hỏi cũng biết là tin vui.
Mà bên cạnh Điền Quốc Gia đều là những người chuyên nghiệp, vì vậy cho dù Diệp Giai Nhi tới thì cũng không có tác dụng lớn lắm, mấy người y tá chuyên nghiệp đó cũng chẳng để cô lại gần.
Ngày hôm sau, tình hình của Điền Quốc Gia tốt hơn rất nhiều, sau khi được phép, Diệp Giai Nhi đã có thể đi vào nói vài lời với anh.
Sau đó, lại bị đuổi ra và ngồi trên băng ghế với vẻ chán nản.
Thẩm Hoài Dương nhướng mày, dùng bàn tay to kéo cô lên, yết hầu khẽ chuyển động: “Đi với anh đến chỗ này, vui lắm.”
Diệp Giai Nhi còn chưa kịp hỏi nó ở đâu, thì cô đã bị kéo ra ngoài, anh còn ôm Huyên Huyên trong lòng.
Cô tưởng anh sẽ đưa hai mẹ con đi đâu đó, nhưng không ngờ đó là sân bóng rổ, cô cau mày nhìn anh chằm chằm: “Đây là nơi thú vị mà anh nói?”
“Lại đây, ngồi xuống, xem một trận đấu với anh, đây là trận đấu quan trọng nhất và cũng là trận yêu thích nhất của anh, Lakers đấu với Heat.”
Diệp Giai Nhi chưa bao giờ có hứng thú với bóng rổ, buồn ngủ ngồi bên cạnh anh, trong khi đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Hoài Dương nheo lại, nhìn chăm chú vào sân đấu.
Cô nghiêng đầu dựa vào vai anh ngủ thiếp đi, ánh mắt của người đàn ông khẽ động, bàn tay to nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, động tác cẩn thận, lộ ra sự dịu dàng và cưng chiều.