Cô biết rõ và cũng hiểu được, với tính cách và phẩm chất của anh, những lời đó tuyệt đối không phải lấy đang khoe khoang gia thế của mình.
Một người đàn ông ba mươi tư tuổi, chín chắn trưởng thành như anh lại có thể vì một người phụ nữ mà làm một bản thông tin cá nhân chi tiết như vậy, hiếm có người phụ nữ nào không rung động.
Tuy nhiên, chưa nói đến chuyện anh làm tổn thương cô, chỉ bàn về gia thế của anh thôi, hai người họ cũng không có khả năng.
Anh đứng ở vị trí quá cao, còn cô lại rất đỗi bình thường, sau khi trải qua một mối quan hệ sai lầm, lần này cô không muốn lựa chọn con đường như vậy nữa.
Đặt điện thoại và tài liệu sang một bên, Thân Nhã đứng dậy, hơi kéo rèm cửa sổ ra, đứng ở góc này có thể nhìn thấy chiếc xe kia vẫn còn ở đó.
Lòng cô có hơi buồn phiền và rối ren, không thể bình tĩnh được nên cô lại bước vào phòng tắm.
Trên gương mặt góc cạnh thâm trầm của Hoắc Đình Phong hiện vẻ lãnh đạm, nhưng ánh mắt lại xuyên cửa kính xe nhìn về phía căn phòng kia, cho đến khi đèn trong phòng tắt, anh lại hút thêm hai điếu thuốc, sau đó mới khởi động xe rời đi.
Xe vừa đi khỏi, Thân Nhã đứng dậy, đến trước cửa sổ, chỉ có thể nhìn thấy ánh đèn xe càng lúc càng xa…
Ở một nơi khác.
Quán bar.
Quý Hướng Không và Trần Vu Nhất lâu rồi không tới đây, lúc này trên bàn đầy những chai rượu, hai người đều đã ngà ngà say.
Quý Hướng Không hơi phiền muộn, còn Trần Vu Nhất dĩ nhiên trong lòng cũng rất khó chịu.
Quản lý gọi mấy cô em đến nhưng cuối cùng đều khóc lóc chạy ra ngoài.
Áo vest ném bừa trên ghế sô pha, Trần Vu Nhất dịch chuyển mông không mấy thoải mái.
Để ý đến cử chỉ lặp lại thường xuyên của anh ta, Quý Hướng Không ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
“Không ổn, lát nữa phải đi bệnh viện kiểm tra mới được, có hơi khó chịu.” Vừa nói Trần Vu Nhất vừa dịch người một chút.
Quý Hướng Không híp mắt, lảo đảo ngã xuống bên cạnh anh ta, vỗ bả vai anh ta, chân thành nói: “Người anh em, chỗ đó là báu vật của đàn ông đấy, không được xem nhẹ đâu, đi bệnh viện kiểm tra càng sớm càng tốt đi, tránh cho sau này không có con nối dõi.”
Đôi mắt đào hoa của Trần Vu Nhất nheo lại, nghe thấy vậy liền giận giữ hừ một tiếng, đẩy tay anh ta ra: “Đừng có mà ở đây nói gở nữa, uống rượu đi, vài hôm nữa rảnh sẽ đến bệnh viện xem sao.”
Quý Hướng Không nhún nhún vai, lại rót đầy ly rượu, hai người uống rất nhiều, mãi lâu sau, cũng không biết ai trong số họ bỗng nhiên thốt lên một câu: “Thật là ngưỡng mộ Thẩm Hoài Dương.”
Cuộc sống viên mãn, có vợ đẹp, nếp tẻ đầy đủ, cuộc sống như thế có thể nói là hạnh phúc trọn vẹn.
Không giống như hai người họ, mỗi người đều có vấn đề của riêng mình, không phải vấn đề này thì cũng là vấn đề nọ, rắc rối chồng chất, không thể yên lòng nổi, lúc nào cũng cảm thấy rất mệt mỏi. Nếu có thể sống một cuộc sống như Thẩm Hoài Dương thì tốt biết bao, họ rất ngưỡng mộ anh… Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ngày hôm sau.
Thân Nhã đang làm việc, không có Lâm Bối Vy, khung cảnh trước mặt dường như tươi đẹp hơn nhiều.
Buổi trưa, Trần Vu Nhất tới, mặt mày có vẻ tức giận, hỏi thẳng: “Chuyện đổi người phụ trách công trình là sao?”
Thân Nhã không ngẩng đầu lên, đang uống nước chanh, hơi chua nên mắt cô nhắm lại theo phản xạ: “Đi mà hỏi giám đốc, tôi chỉ làm việc theo sự sắp xếp của cấp trên thôi.”
Sau đó Trần Vu Nhất rời đi, không bao lâu sau, giám đốc lại đi đến, bảo cô vào phòng làm việc. Thân Nhã đi theo.