Sau khi cân nhắc, cô trả lời một cách mơ hồ: “Chuyện tình cảm thì ai cũng không nói rõ được, bất kể là bây giờ hay sau này, nhưng mà, Trạch Hy, em không thể như vậy được, cô là giáo viên của em.”
Cô vốn tưởng rằng cậu chỉ đang trong thời kì phản nghịch của thời trung học, có cảm giác ngây ngô, mông lung với giáo viên nữ, nhưng không ngờ cậu lại chìm sâu như thế.
Chuyện này là cô đã xem nhẹ nên sơ sót…
“Là cô giáo của em thì thế nào?” Thiếu niên không cho là đúng.
Kết hôn nhưng không phải vì tình yêu, đương nhiên hai người sẽ không thể bên nhau lâu dài, khi bác trở về, anh trai sẽ…
“Trạch Hy, cô lớn hơn em bốn tuổi…”
“Không phải có câu tục ngữ nói rất tốt sao, nữ hơn ba, ôm đá vàng, lớn hơn bốn tuổi thì vừa lúc thích hợp.”
Diệp Giai Nhi thở ra một hơi bất lực, chỉ muốn chặt đứt cái đầu năm tuổi này: “Trạch Hy à, với điều kiện của nhà họ Thẩm của em thì vốn dĩ em không cần ôm đá vàng đâu, còn nữa, bây giờ cô đã là đã chị dâu của em…
Không nói thêm gì, thiếu niên chỉ cười, lại ôm cô, bất ngờ đôi môi lại hôn lên trên cái trán của cô.
Bây giờ là chị dâu, nhưng sẽ làm chị dâu được bao lâu chứ?
Cái đầu như gỗ giật mình tại chỗ, Diệp Giai Nhi lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị nói thì Thẩm Trạch Hy cũng đã buông cô ra, rồi nói với cái cây kia: “Anh trai, xuất hiện đi…”
Không ngờ cậu là sớm phát hiện không phải cô một mình đến đây cho nên mới cố ý hỏi như vậy.
Còn có những câu trả lời vừa rồi của mình, Diệp Giai Nhi có hơi xấu hổ, cảm thấy như trên mặt có lửa đốt.
Vỗ nhẹ cho bông tuyết ở trên người rơi xuống, Thẩm Hoài Dương đến gần, chiếc áo khoác ngoài bằng nhung đậm màu của anh còn dính bông tuyết, nhưng không hề cản trở sự thành thục và vẻ đẹp của anh.
Nhưng khi con ngươi anh đảo qua trên người Diệp Giai Nhi lại có một cảm giác ớn lạnh, xen lẫn nhưng làn sóng u ám nhấp nhô.
Ngay sau đó, Thẩm Trạch Hy nói có chút chuyện muốn nói riêng với anh trai.
Vì thế Diệp Giai Nhi đã lảng tránh đi ngay.
Đứng ở cách đó không xa, cô chỉ có thể nhìn thấy khuôn miệng của hai người động đậy, còn về chuyện hai người nói gì thì cô thật sự không thể nghe được.
“Nếu đã không yêu thì em hy vọng anh có thể sớm để cô ấy tự do.” Khuôn mặt bị lạnh đến nỗi tái xanh của thiếu niên lộ vẻ nghiêm túc thật sự, gằn từng tiếng.
“Bây giờ cô ấy đã là chị dâu của em, cái gì có thể hay là không nên làm, cũng không cần anh phải nhắc nhở em nữa…”
Thẩm Hoài Dương nhíu mày, giọng nói lạnh nhạt nhưng không thể bỏ qua sự uy nghiêm trong đó.
“Anh trai, nếu sau này anh đối xử tốt với cô ấy thì không sao cả, nếu không tất nhiên em sẽ không đứng nhìn không thôi đâu.”
Thẩm Trạch Hy lại đảo qua nhìn chằm chằm vào thân ảnh gầy nhỏ đứng cách đó không xa, cậu nói: “Còn nữa, từ hôm nay trở đi em sẽ ở ký túc xá của trường học, anh nói với mẹ một tiếng thay em.”
Cô đã kết hôn với anh rồi, cho nên bất kể là nhà họ Thẩm hay chung cư thì đều có thể đụng mặt, một khi đã như vậy thì vẫn nên ở trường thôi. Chiếc Land Rover màu đen đi thẳng về phía trước.
Diệp Giai Nhi đứng đùa nghịch chiếc găng tay trên tay, cô nghĩ đến người thiếu niên trong tuyết, trong lòng thở dài một tiếng.
Đôi mắt sắc bén của Thẩm Hoài Dương nhìn cô một cái trước, tiện đà hạ xuống nhìn chằm chằm vào cái găng tay vải kia.
“Rốt cuộc cô đã đan găng tay cho bao nhiêu người đàn ông rồi?” Anh nhíu mày, đôi mắt u ám.