Sau đó lại nói một chút về những chuyện liên quan đến buổi hôn lễ của Trần Vu Nhất, nói rằng sắc mặt của Trần Vu Nhất vô cùng khó coi, kết thúc cũng sớm.
Trần Diễm An thì nói, Thân Nhã thì nghe, sắc mặt bình tĩnh, mặc dù trong lòng có chút dao động nhưng mà chung quy cũng chỉ là một sự dao động bình thản không có phản ứng gì nhiều.
Buổi tối hai người ngủ cùng với nhau, Thân Nhã ngủ rồi nhưng Trần Diễm An vẫn còn chưa ngủ, cô nghiêng người nhìn màn đêm ở bên ngoài cửa sổ.
Không thể mang thai mãi mãi là một vết sẹo trong lòng cô, mà mâu thuẫn trong mối quan hệ giữa cô và Hướng Không càng ngày càng chuyển biến xấu hơn.
Cô thật sự muốn làm liều, không muốn quan tâm đến ánh mắt của người đời, không muốn quan tâm đến sự bàn tán, cũng không quan tâm đến ba mẹ của Quý Hướng Không, chỉ quan tâm đến chuyện của hai người, nhưng mà cô không biết rằng mình có thể kiên trì được bao lâu…
Trần Vu Nhất bởi vì đời sau mà đã lựa chọn kết hôn lần nữa, vậy thì Quý Hướng Không như thế nào đây…
Nhưng cô vẫn muốn kiên trì, trừ phi đến lúc mình không thể kiên trì được nữa, hoặc là Quý Hướng Không không thể kiên trì, vậy thì đến lúc đó cô sẽ dứt áo ra đi.
Cho dù tính tình của cô cởi mở tùy tiện, không tim không phổi, nhìn giống như là không thèm để ý bất cứ chuyện gì, không quan trọng, nhưng mà thật ra không phải như thế.
Dù sao thì cô cũng là phụ nữ, bên cạnh vẻ ngoài tự do hào phóng thì cũng có tâm tư tinh tế, không thể có con chính là một tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời.
Bây giờ cô đang kiên trì chống lại rất nhiều áp lực và chỉ trích, là bởi vì Quý Hướng Không nói rằng nó không quan trọng, anh yêu cô, cho dù có con hay không thì cũng vậy.
Vì câu nói này, cô sẽ dốc hết sức để cố gắng.
Nhưng mà nếu như có một ngày Quý Hướng Không mệt mỏi rồi, hay là không còn cố gắng nữa, cô nghĩ vậy thì giữa hai người không có lý do gì để tiếp tục.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Trần Diễm An tém tóc ra sau lưng, đắp chăn cho Thân Nhã rồi đi ngủ.
Đến chỗ Thân Nhã đơn giản chỉ là muốn để mình nhẹ nhõm thở phào một hơi, có thể buông lỏng một đêm, sau đó lại tiếp tục đối mặt.
Sáng sớm hôm sau là thứ bảy nên không cần phải đi làm.
Cô thay quần áo, sau khi rửa mặt xong xuôi rồi lại đón xe taxi đi đến biệt thự của Hoắc Đình Phong.
Chẳng mấy chốc là đã đến biệt thự của anh, Thân Nhã đi đến nhấn chuông cửa nhưng lại không có phản ứng, cô cứ nhấn liên tiếp không ngừng.
Chỉ là dường như trong biệt thự không có ai, cô nhấn chuông một hồi lâu mà một chút phản ứng cũng không có, cô nhíu mày, sau đó liền thấy Tiểu Trương bước xuống xe.
“Anh ấy đâu rồi?” Thân Nhã hỏi.
Tiểu Trương nói ngày hôm nay anh Hoắc rất bận, trời vừa sáng là đã đi rồi, anh ta trở về lấy một vài món đồ rồi sau đó cũng đi ngay.
Thân Nhã ngồi xuống chiếc ghế dài ở phía đối diện, cô muốn tờ báo trên tay anh ta, tư thế đó hiển nhiên là không có ý muốn rời khỏi.
Tiểu Trương cau mày, anh ta nói rằng mình phải đi gặp anh Hoắc, hỏi rằng Thân Nhã có muốn đi cùng không.
Cô lắc đầu nói tôi ngồi ở đây chờ là được rồi.
Đồ vật đang cầm ở trong tay cần phải dùng gấp nên Tiểu Trương cũng không nán lại mà vội vàng rời đi, Thân Nhã lật tờ báo ra, tin tức ở trang đầu là Hoắc Đình Phong.