Cô chỉ biết quỳ ở đó, Diệp Giai Nhi cũng không biết là mình đã quỳ bao nhiêu thời gian, quỳ bao nhiêu lâu, chỉ là cô cứ quỳ ở đó, vĩnh viễn không đứng dậy.
Đầu gối cô tê dại, từ lâu đã không còn cảm thấy gì nữa, thứ duy nhất cô cảm nhận được là sự căng cứng, còn lại cô không cảm thấy gì nữa.
Cô ở trong phòng bệnh không chịu ra ngoài thì đương nhiên Thẩm Hoài Dương ở ngoài cửa cũng không chịu đi. Anh sợ cô không chịu được, cũng sợ cô đau lòng quá độ, càng sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Anh cả, chị dâu vẫn còn ở trong đó sao?” Thẩm Trạch Hy bước tới.
“Ừm…” Ánh mắt Thẩm Hoài Dương nhìn về phía cửa phòng bệnh, khẽ trả lời một tiếng.
“Chị ấy vừa mới sảy thai, cơ thể còn quá yếu, anh cả, anh cứ vào đưa chị ấy về trước đi, nếu không chị ấy không chịu được, cũng ăn không tiêu.
Môi Thẩm Hoài Dương mím thành một đường thẳng, làm sao anh không muốn đưa cô đi chứ?
Thấy vậy, Thẩm Trạch Hy không nói gì nữa, một lát sau khóe miệng hơi mấy máy nhưng cuối cùng cũng không nói gì, nuốt hết những lời định nói vào trong.
Cậu nghĩ những chuyện liên quan đến ba lúc này anh cả cũng không muốn nghe…
Lửa cháy khá lớn, thiêu đến nửa dưới người ông ta, bác sĩ nói về sau chân của ông ta chỉ có thể chống gãy, không đi được xa cũng không đi được nhanh.
Hai người không ai rời khỏi đó, cứ đứng chờ bên ngoài phòng bệnh, từ đầu đến cuối Diệp Giai Nhi không hề ra khỏi phòng bệnh, cô căn bản không có ý định ra ngoài.
Đến đêm, thời tiết trở nên rất lạnh, Thẩm Hoài Dương nhìn thời gian, đã là hai giờ sáng.
Anh đẩy cửa ra một khe nhỏ rồi bước vào trong, cô quỳ trên mặt đất đã ngủ quên mất, phòng bệnh không hề có máy sưởi, cô giở tung những đồ có thể tìm được rồi đắp lên người Diệp Đức Huy.
Anh đưa tay, nhẹ nhàng ôm ngang người cô, anh mới di chuyển một chút mà Diệp Giai Nhi đã lập tức mở mắt ra.
“Em mệt rồi, anh đưa em sang phòng bên cạnh để ngủ.” Anh nói rất nhẹ.
Diệp Giai Nhi không nói gì, chỉ yên lặng tránh khỏi vòng tay của anh, sau đó không nói lời nào, nằm xuống bên cạnh Diệp Đức Huy.
Cô rất lặng lẽ, rất lặng lẽ, thậm chí nước mắt trên mặt cô còn chưa khô, mặt cô như một mặt nước chết, đôi mắt thẫn thờ không có một chút tiêu cự nào.
Cô như vậy không có chút cảm giác nào của một người sống, im lặng đến mức khiến người khác cảm thấy bàng hoàng, đáng sợ.
Thẩm Hoài Dương đã vô cùng đau lòng nhưng lại hoàn toàn bất lực trước cô, nếu bây giờ nhất quyết đem cô đi thì có ích gì chứ?
Cho dù thế nào, chỉ cần cô có thể ngủ một lát, chợp mắt một lúc thì tốt biết bao…
Đêm đen tối như vậy, sâu như vậy, yên lặng từ vậy, ánh trăng chiếu xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi bức tường và chiếc giường đơn trong phòng bệnh, càng nhìn càng thấy gai mắt.
Bên cạnh Diệp Giai Nhi là Diệp Đức Huy đã chết, không còn một chút hơi ấm nào…