Trở về nhà họ Trần, Trần Bội Linh và Cố Thanh Thành đã đến, cô ta bây giờ không muốn nhìn thấy Cố Thanh Thành.
Trần Bội Linh là định mang thai, cô ta nói với Cát Mỹ Ngọc, khoảng thời gian này Cố Thanh Thành đã thu liễm rất nhiều, không còn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, có xu hướng thay đổi tốt.
Nhìn thấy quan hệ của con gái và con rể dần dần hòa hoãn, trong lòng Cát Mỹ Ngọc sao có thể không vui chứ?
Lời này, Lâm Nam Kiều là không tin, tục ngữ nói rất hay, chó không đổi được tính ăn cứt, Cố Thanh Thành có thể thay đổi tình tình, ông trời chỉ sợ sẽ đổ mưa đỏ!
Ở trước mặt hai người, cô ta không nói chuyện, cô ta nghĩ hai người cũng không thích nghe, cho nên việc gì tự tìm phiền phức?
Vào buổi tối hôm đó, Trần Bội Linh và Cố Thanh Thành định ở lại đây, Cát Mỹ Ngọc kêu người làm dọn dẹp phòng.
Ăn tối xong, Cát Mỹ Ngọc và Trần Bội Linh đi dạo phố, nói là muốn mua ít đồ bổ để tẩm bổ cơ thể cho Trần Bội Linh.
Nhìn máy tính một lúc, cảm thấy chán, Lâm Nam Kiều xuống lầu, lúc vô ý đụng phải Cố Thanh Thành, anh ta ngồi ở phòng khách, uống cà phê xem bóng đá.
Cô ta rót ly nước, khi chuẩn bị đi lên lầu lại bị Cố Thanh Thành ngăn lại, anh ta tựa ở một bên, nở nụ cười tự cho rằng là tiêu sái.
“Tránh ra!” Trong nhà họ Trần không có ai khác, Lâm Nam Kiều cũng không khách sáo với anh ta, trực tiếp lạnh giọng nói.
“Tốt xấu gì cũng trải qua một đêm như thế, hiện nay đối xử như này, có phải có hơi lạnh lùng quá không?”
Nghe vậy, trái tim của Lâm Nam Kiều không khỏi giật thót, chỉ sợ lời như này bị người có lòng nghe thấy: “Anh sau này nếu còn dám nhắc đến chuyện đó thử xem.”
“Đây là uy hiếp sao?” Cố Thanh Thành chẳng để tâm, rút điện thoại ra, trầm ngâm mà lướt: “Nhắc đến đã là gì, chỗ tôi còn lưu bằng chứng.”
Lâm Nam Kiều không tin, anh ta sao có thể dám chụp chuyện như thế, hơn nữa còn là dùng điện thoại mang theo bên mình, không sợ bị Trần Bội Linh phát hiện sao?
“Không tin sao? Nào, tìm một bức hài lòng nhất cho cô xem thử.” Khi nói chuyện, Cố Thanh Thành đã lượt thấy một bức ảnh, giơ ra trước mặt Lâm Nam Kiều.
Chỉ nhìn một cái, Lâm Nam Kiều lập tức cảm thấy khí huyết cả người đang bốc lên, anh ta vậy mà thật sự dám! Thật sự dám!”
Trong bức ảnh đó, cô ta không mặc quần áo, anh ta cũng thế, cô ta nằm bò ở ngực của anh ta, Cố Thanh Thành đang tùy ý hôn cô ta.
Nơi này là nhà họ Trần, anh ta là con rể của con gái nhà họ Trần, cô ta là con dâu của con trai nhà họ Trần, nhưng Cố Thanh Thành anh ta lại to gan, không biết xấu hổ như thế!
Đưa tay, Lâm Nam Kiều cướp lấy điện thoại, nhưng động tác của Cố Thanh Thành nhanh hơn cô ta, tay vòng qua, bèn tránh được: “Kích động như vậy làm cái gì, hồi ức như vậy tuyệt đẹp biết mấy?”
Lâm Nam Kiều đã đang cắn răng, hận không thể xé xác anh ta ra, xé thành từng mảnh.
Vào lúc này, Cố Thanh Thành gọi ra phía sau cô ta: “Em vợ.”
Cơ thể lập tức hóa đá, không nhúc nhích được, tiếng bước chân truyền tới từ đằng sau đã nói rõ cho cô ta biết quả thật là Trần Vu Nhất đã trở về.