Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 1233


Lời thật, cô thật sự tin anh, lời giả, không phải chưa tới lúc nói với anh, mà là cô không biết nên mở miệng thế nào.


Anh khẽ cười, ôm cô lên, hai chân bắt chéo, vòng ôm hông anh, dịu dàng, tình cảm…


“Trích thời gian đến nhà họ Hoắc một chuyến, thế nào?” Ngón tay dài vuốt tóc cô, anh nói.


“Em đều theo anh…” Thân Nhã lần này rất nghe lời, anh đã thuyết phục, đã dùng sức lực, cô phải khiến anh vui vẻ, cũng có thể cảm nhận được sự cất công của anh.





Lúc Lâm Nam Kiều về nhà, bị Cát Mỹ Ngọc bắt gặp, sắc mặt bà ta không dễ nhìn, chất vấn: “Cô từng thấy con dâu nào vừa kết hôn mà cả đêm không về, qua đêm ở ngoài bốn năm ngày chưa?”


“Mẹ đừng vừa có chuyện liền trách móc con, chẳng lẽ tất cả sai lầm đều do con, chẳng lẽ anh ta không sai?” Lâm Nam Kiều đã phiền chán với phê phán của Cát Mỹ Ngọc.


“Bất kể là chuyện gì chẳng lẽ không thể giải quyết? Chuyện hai người cãi nhau tôi không quản được, nhưng chuyện cả đêm không về tôi tuyệt đối phải quản, còn thái độ của cô đối với tôi, cô không cảm thấy nên bớt bớt lại?”


Mới sáng sớm, hai người đã đứng dưới cầu thang bắt đầu tranh cãi, giọng không nhỏ.


Tâm trạng Lâm Nam Kiều cực kỳ không tốt, mà Cát Mỹ Ngọc cũng cũng chả tốt lành gì, vừa đụng phải, liền bắn ra tia lửa.


Hai người đang tranh cãi, Trần Vu Nhất từ trên cầu thang đi xuống, như vừa tỉnh ngủ, còn đang xoa trán.


Khóe mắt vô ý liếc thấy Trần Vu Nhất chỗ ngã rẽ, Lâm Nam Kiều khẽ thay đổi sắc mặt, dịu giọng lại, áy náy sâu sắc: “Mẹ, con xin lỗi, đều do con sai, sau này con sẽ chú ý, tuyệt đối không qua đêm ở ngoài nữa, thực ra mấy ngày nay cãi nhau với Vu Nhất tâm trạng không vui, cho nên mới như vậy.”


Lúc đang nói chuyện, Trần Vu Nhất xuống lầu, gọi mẹ một tiếng, ánh mắt lướt lên người Lâm Nam Kiều, sau đó đi thẳng ra ngoài.


Lâm Nam Kiều nói vậy, Cát Mỹ Ngọc cũng không tiện nổi giận nữa, bèn không nói gì, chỉ nói: “Sau này chú ý chút.”


“Dạ.” Lâm Nam Kiều đáp: “Vậy con lên lầu thay quần áo trước.”


Đối với Lâm Nam Kiều, Cát Mỹ Ngọc vẫn bất mãn trong lòng.


Cô ta thay quần áo xuống lầu, Trần Bội Linh và Cố Thanh Thành đã tới, đang ngồi trong phòng khách.


Lần này, bầu không khí giữa hai người có vẻ ổn, không cứng ngắc như trước, hơi hòa hoãn.


Đến vừa đúng lúc, phòng bếp cũng đã làm xong bữa sáng, mấy người ngồi quanh bàn ăn, đối diện Lâm Nam Kiều là Cố Thanh Thành.


Trên bàn ăn, ngoại trừ Cát Mỹ Ngọc và Trần Bội Linh nói chuyện, Cố Thanh Thành thỉnh thoảng chêm vài câu, Lâm Nam Kiều từ đầu tới cuối đều im lặng.


Trần Vu Nhất không ăn sáng, từ lúc ra khỏi nhà họ Trần lúc nãy, anh chưa từng quay lại.


Bưng cháo táo đỏ hạt sen, Lâm Nam Kiều cúi đầu, chợt cảm thấy chân đụng phải thứ gì đó.


Thứ đó không dừng lại, mà như có như không ma sát chân cô ta, cô ta cho rằng là con Samoyed nhà họ Trần nuôi.


Lại cảm thấy không đúng thế nào ấy, Lâm Nam Kiều hơi nghiêng người, khóe mắt nhìn sang, vừa khéo nhìn thấy quần tây đen của người đàn ông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK