“Được rồi, đợi chút.” Anh ta đứng dậy, lấy mỗi loại một ít về, lúc anh ta nhấc cánh tay lên, Thân Nhã để ý đến chiếc vòng trên cổ tay anh ta, làm bằng gỗ đàn hương đỏ: “Từ khi nào anh lại thích vòng tay như vậy rồi?”
Trần Vu Nhất bình tĩnh cười nói: “Vợ à, thư ký Cảnh ở văn phòng của bọn anh, em có biết không?”
“Sao thế?” Thư ký Cảnh là trợ lý của Trần Vu Nhất, bốn mươi tuổi, rất có năng lực.
“Cô ấy trước đây không phải đi thành phố L du lịch sao, lúc về có mang quà lưu niệm, tặng cho mỗi người trong văn phòng một sợi, có phải là rất không tệ không? Nếu em không thích, anh sẽ tháo ra.” Lúc nói, Trần Vu Nhất đã động tay định tháo vòng ra.
Thân Nhã ngăn anh ta lại: “Không phải em không thích, rất đẹp đó, chị Cảnh tặng mà, cứ đeo đi.”
Thư ký Cảnh là một người rất tốt, rất nhiệt tình khi gặp mọi người, cô đã đến công ty hai lần, không tệ chút nào.
Một khi đã nói dối một lần, sẽ ngày càng nói quen hơn, ví dụ như, Trần Vu Nhất.
Lúc này Huyên Huyên như diều bay trong gió, chạy lung tung trong đại sảnh, Diệp Giai Nhi bưng chiếc bánh ngọt cô bé muốn ăn, đuổi theo ở sau.
Vô tình, đụng phải một người, cô mở miệng xin lỗi.
Cô đụng phải một nam phóng viên, vừa nhìn thấy chính là cô, tia tối trong mắt nam phóng viên kia lóe lên vẻ hận thù, hôm nay đám cưới của Qúy Hướng Không đều là thoải mái livestream hiện trường.
Sau khi rộ lên thông tin mợ chủ nhà họ Thẩm hẹn hò riêng với người tình vào đêm khuya, bọn họ đã đến trường học phỏng vấn.
Anh ta cũng là một trong những người trong nhóm phóng viên, chính vì những người phía sau lao tới nên anh ta và máy quay đã đập trúng người cô.
Nhưng Thẩm tổng không hề phân rõ trắng đen, trực tiếp gọi điện đến công ty mà anh ta làm việc, anh ta bị sa thải, mãi không có công ty nào nhận, đợi sau khi Thẩm tổng ra nước ngoài, anh ta mới có đường sống.
Bây giờ, cô và Thẩm tổng đã ly hôn, anh ta nhất định phải trút cơn giận này.
“Mẹ, con muốn ăn dâu tây.” Chạy mệt rồi, Huyên Huyên lại chạy về, cái miệng nhỏ thở hổn hển, giống như bê con.
Véo cái cằm nhỏ của cô bé, Diệp Giai Nhi xiên cho cô bé một quả dâu tây, bỏ vào cái miệng nhỏ nhắn.
“Đây không phải là vợ cũ của Thẩm tổng sao? Nếu tôi nghe không lầm, đứa trẻ này gọi cô là mẹ, cô Diệp, xin hỏi đứa trẻ này là của Thẩm tổng hay là con riêng với tình nhân vậy?” Giơ máy ảnh trên tay lên, nam phóng viên cố ý tăng âm lượng giọng, khiến những người xung quanh lũ lượt hướng mắt nhìn tới.
Nghe vậy, lông mày của Diệp Giai Nhi nhíu lại, không để ý đến anh ta, kéo Huyên Huyên rời đi, hôm nay là đám cưới của Trần Diễm An, cô không muốn bầu không khí trở nên căng thẳng, có thể né được thì né.
Cô muốn né, nhưng có người lại không cho cô né, tiến lên một bước, nam phóng viên đã chặn đường cô: “Không lẽ là dã chủng sinh ra cùng với tình nhân sao?”
“Cảm phiền anh nói chuyện khách sáo tôn trọng một chút.”
“Nếu những gì tôi nói không phải là sự thật, tại sao cô Diệp lại phải để bụng chứ, đúng không?” Vẻ mặt và lời nói của người đàn ông càng trở nên mỉa mai sắc bén.
Đã có khá nhiều phóng viên đang quay phim rồi, nam phóng viên này cứ quấn lấy mãi không buông, đám người xung quanh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ.