“Cô đều luôn hào phóng như vậy sao?” Nhìn Thẩm Hải Băng, Diệp Giai Nhi mở miệng, giọng nói lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt của cô ta.
“Giai Nhi, cô nghe không hiểu ý của cháu, không biết cháu đang nói cái gì.” Thần sắc trên gương mặt Thẩm Hải Băng vẫn không thay đổi, dịu dàng như lúc ban đầu.
“Là nghe không hiểu hay là giả vờ cố ý nghe không hiểu?” Diệp Giai Nhi dứt khoát xé toạc mặt mũi giữa hai người: “Cô không phải yêu anh ta sao? Mục đích đến đây cũng là có dụng ý khác, không phải sao?”
Thẩm Hải Băng không có nói gì, yên lặng ngồi ở sô pha, cúi đầu, so ra thì hiển nhiên Diệp Giai Nhi rất hùng hổ dọa người.
“Nếu đã yêu anh ta như vậy, lại còn ân cần hỏi han với cháu, quan tâm vô cùng, cô không cảm thấy buồn nôn, cháu ngược lại cảm thấy rất buồn nôn.”
Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh không tự chủ mà siết chặt góc áo, Thẩm Hải Băng cũng ngẩng đầu, ánh mắt hiền dịu nhìn chằm chằm cô: “Giai Nhi, những lời đó của cô đều xuất phát từ trong lòng, không có một câu giả dối.”
“Có phải lời giả dối đối với cháu mà nói không có quan hệ, cháu không để tâm, cũng không quan tâm, chỉ là lời quan tâm cô dành cho cháu cháu không muốn nghe, một câu một chữ cũng không muốn nghe, cô hiểu không?”
Nghe vậy, thần sắc của Thẩm Hải Băng có hơi ảm đạm, mở miệng nói: “Xin lỗi, cô thật sự không biết cháu phản cảm đối với cô như vậy.”
“Lời này là thật, cháu không có thiện cảm gì với cô cả, trái tim cô lớn, rộng lượng, có thể chấp nhận những chuyện này, nhưng cháu không thể, cháu nhỏ mọn, trái tim cũng bé, trong mắt càng không chứa nổi bất kỳ hạt cát nào, theo lý mà nói, cháu là vợ của anh ta, cô là cô của anh ta, lúc này lại chen một chân vào, bất luận tình cảm giữa hai chúng cháu có sâu đậm cỡ nào, nhưng bây giờ, địa vị của cô cũng chỉ là một tiểu tam!”
Thẩm Hải Băng luôn thanh cao, lúc này nghe thấy hai chữ này, cô ta cắn môi, cắn hiện dấu vết.
“Được rồi.” Một giọng nói trầm thấp truyền tới, Thẩm Hoài Dương mãi không lên tiếng đã mở miệng, lời nói là nói với Diệp Giai Nhi.
Cười châm chọc, Diệp Giai Nhi nhìn anh: “Đau lòng rồi sao?”
Thần sắc trên gương mặt đẹp trai của Thẩm Hoài Dương tuy rất thâm trầm, nhưng lại không nổi giận, chỉ nhả ra mấy chữ: “Nên dừng đúng lúc.”
“Bốn chữ này là có ý gì, tôi có hơi không hiểu lắm, nhưng ý nghĩa của hai chữ tiểu tam tôi lại rất rõ.” Diệp Giai Nhi giống như nghe không nghe thấy lời của anh, tiếp tục mở miệng.
Lần này, Thẩm Hải Băng không trầm mặc nữa, mà mở miệng: “Giai Nhi, cháu không cần nói lời khó nghe như vậy, cô cũng biết cô lúc này ở trong hoàn cảnh gì, xấu hổ cỡ nào, nhưng cô yêu cậu ấy, cậu ấy cũng cần cô, cho dù cháu có mắng cô như nào đi nữa, cô cũng sẽ không rút lui.”
Đầu có hơi choáng, Diệp Giai Nhi khẽ nhắm mắt lại, đợi khi mở mắt ra thì đã khôi phục sự bình thản, lạnh lùng: “Cháu hình như không có bảo cô rút lui mà, không phải sao?”
“Vậy thì cháu rốt cuộc thật sự muốn nói cái gì, Giai Nhi, cháu nói đi, cô sẽ nghiêm túc nghe.”
“Nếu chàng có tình thiếp có ý, cháu không có lý do, cũng sẽ không ngăn cản hai người, cháu đồng ý ly hôn, sau đó nhường trả vị trí cho hai người, như thế nào?”
Tuy Diệp Giai Nhi nói rất từ tốn, nhưng lại nghiến răng nghiến lợi, nhả chữ rõ ràng, nói từng câu từng chữ.
Cô rất muốn duy trì đoạn hôn nhân này tranh giành đoạn hôn nhân này, hiện nay thì thấy không cần thiết như vậy nữa.