Thật sự không ngờ, cô giáo Diệp nhìn như thanh thuần, nhưng mọi chuyện cô làm ở phía sau thực sư giống như một con điếm phóng đãng, thật sự vô cùng buồn nôn.
Ánh mắt của những thầy cô giáo kia, Diệp Giai Nhi không phải không nhìn thấy, trong lòng cô biết rất rõ ràng.
Lúc này, cho dù cô có giải thích thế nào cũng hoàn toàn không có tác dụng.
Điều duy nhất cô muốn biết rõ ràng đó là rốt cuộc ai đã chụp những bức hình này, và tờ báo mà người dẫn chương trình nói rốt cuộc là tờ báo nào?
Chuyện này, rốt cuộc là ai nhằm vào cô?
Suy nghĩ của cô còn đang dao động thì có tiếng bước chân vội vã gấp gáp đã truyền đến, cô vẫn chưa kịp ngẩng đầu lên thì “Bốp” một tiếng, cô đã bị tát một cái vào mặt, nóng bỏng, đau rát.
Ngay sau đó, chính là tiếng la hét chửi bới thô lỗ: “Cô là cái đồ khốn nạn, muốn dụ dỗ chồng của ai đây?”
Diệp Giai Nhi thậm chí cảm giác được má trái đã chết lặng không có cảm giác, cô ngẩng đầu, đứng trước mặt vợ của chủ nhiệm.
Vì tránh làm cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, vậy nên cô cắn răng, nhẫn nhịn.
Bà ta hơn bốn mươi tuổi, dáng người rất mập, lúc nổi giận đùng đùng gương mặt thịt mỡ run run, ngọn lửa trong mắt hừng hực chỉ hận không thể thiêu chết cô.
“Tôi không quyến rũ chủ nhiệm Trương.” Giật giật má trái đau đớn, Diệp Giai Nhi gằn từng chữ.
“Không có? Chẳng lẽ lại là chồng tôi câu dẫn loại điếm như cô? Nhìn dáng người của cô, đằng sau cũng không biết lên giường với bao nhiêu người rồi!”
Bà Trương chanh chua cay nhiệt, những lời nói ra thật sự khiến cho người ta không chịu nổi.
“Tôi đương nhiên biết mình là hạng người thế nào, mà chủ nhiệm Trương là loại người thế nào, có lẽ cho đến bây giờ bà Trương cũng không quá rõ ràng, thật sự đáng buồn!”
Cô nhẹ nhàng cười một tiếng, lời nói lãnh đạm, chủ nhiệm Trương ỷ vào việc hiệu trưởng là cha vợ, ở trường học có tiếng bàn tay heo ăn mặn, thích nhất là việc động tay động chân với những nữ giáo viên trẻ tuổi, bà Trương lúc này chắc chắn còn chẳng hay biết gì.
“Đến chết cũng không biết hối cải, quả nhiên là hồ ly tinh vô liêm sỉ, để cho những phóng viên kia vào đi!”
Bà Trương giống như con gà mái bị nhổ sạch lông, giọng nói bén nhọn, đâm thủng màng nhĩ, con điếm này, lại còn dám chế giễu bà ta!
Các phóng viên đã chờ đợi từ lâu đột nhiên tràn vào như thuỷ triều, vây quanh Diệp Giai Nhi.
“Cuộc sống sinh hoạt cá nhân của cô giáo Diệp cứ phóng túng như vậy sao?”
“Thân là giáo sư nhân dân, hành vi như vậy không biết kiểm điểm, cô còn mặt mũi đối mặt với những học sinh của mình sao?”
“Cô giáo Diệp rốt cuộc đã lên giường với bao nhiêu người đàn ông? Xin hỏi, người chồng chưa cưới đã chửa của cô có biết chuyện này chưa?”
“…”
Sau vụ giáo viên xâm hại tình dục trẻ nhỏ, trong một khoảng thời gian, giáo viên đã trở thành điểm nóng được quan tâm nhất, những tin tức rầm rộ như vậy, có phóng viên nào không muốn đưa tin?
Số lượng phóng viên quá đông, chèn ép khiến cho những giáo viên ở trong văn phòng đến ngay cả chỗ đứng cũng không có.
Nhưng cũng không có một giáo viên nào nói thay cho Diệp Giai Nhi, một là vì ở đây có quá nhiều phóng viên, hai là sợ đắc tội con gái của hiệu trưởng.
Về phần điều thứ ba, rốt cuộc Diệp Giai Nhi là hạng người thế nào, bọn họ cũng không biết rõ tình hình.
Cho nên bàng quan, để tránh bản thân mình bị vạ lây.