Hàn Thu Trúc cũng không nói gì nhiều, đi thẳng tới, duỗi tay kéo cánh tay cô ta, dẫn cô ta ra khỏi phòng bao.
Lâm Nam Kiều đương nhiên là không muốn rời đi, kế hoạch của cô ta đã thực thi đến bước này rồi, sao có thể bằng lòng rời đi?
Tuy nhiên, cô ta hiện tại quá gầy yếu, căn bản không phải đối thủ của Hàn Thu Trúc, chỉ có thể bị lôi ra ngoài.
Trần Vu Nhất đứng dậy, mở miệng: “Album!”
Lâm Nam Kiều như bắt lấy cọng rơm cuối cùng, nói: “Cô ấy đang kéo tôi, tôi làm sao đưa album cho anh, anh kêu cô ấy rời đi, tôi đưa anh.”
Nghe vậy, ánh mắt Trần Vu Nhất rơi trên người Hàn Thu Trúc: “Bất kể cô có chuyện gì, bây giờ rời đi trước, đợi tôi lấy được album rồi, tùy ý hai người, nếu không đừng trách tôi nhúng tay vào.”
Ngực Hàn Thu Trúc còn đang không ngừng phập phồng, sắc mặt anh ta tràn đầy nghiêm túc, cô ta nhanh tay lẹ mắt kéo túi Lâm Nam Kiều sang, lưu loát mở ra.
Vô cùng gấp gáp, Lâm Nam Kiều vội vươn tay giữ lại, nhưng không thể, động tác Hàn Thu Trúc rất nhanh, trực tiếp rút album ra, vào giây phút đó, khóe mắt cô ta nhìn thấy ống tiêm đã rút đầy máu.
Thân thể Hàn Thu Trúc không nhịn được khẽ run, run lẩy bẩy, màu máu khiến người ta không nhịn được sinh ra kinh sợ tự tận đáy lòng.
Album ở ngay trong túi, cô ta cầm lên, ném một vòng cho Trần Vu Nhất.
Anh ta bắt lấy, đã lấy được thứ mình muốn, anh ta đương nhiên không ở lại nữa, cầm album, liền rời khỏi phòng bao.
Sắc mặt Lâm Nam Kiều lúc này hoàn toàn có thể hình dung là tâm tàn ý lạnh, chỉ có thể mở to mắt nhìn Trần Vu Nhất biến mất trong tầm mắt, bất lực.
Đợi Trần Vu Nhất rời đi, cảm xúc của cô ta đều bộc phát, tay đấm chân đá Hàn Thu Trúc, dùng hết sức bình sinh.
“Đều tại cậu! Đều tại cậu! Cậu hủy hết toàn bộ hi vọng trong lòng tớ! Cậu hủy hết rồi!”
Hàn Thu Trúc thừa nhận, sau đó mở miệng: “Tớ là bạn cậu, tớ không thể mở to mắt nhìn cậu nhảy vào hố lửa, cậu có biết sau khi cậu làm những chuyện đó, sẽ đối diện với hậu quả thế nào?”
“Chuyện tới nước này, ngay cả sống tớ cũng không sống được, còn quản hậu quả làm gì? Cậu đi đi, tớ không muốn nhìn thấy cậu, đi đi!” Giọng Lâm Nam Kiều vô cùng sắc bén, như muốn đâm thủng màng nhĩ, cảm xúc cũng vô cùng kích động.
Hàn Thu Trúc rời đi, mang theo cả ống tiêm, Lâm Nam Kiều không cách nào tiếp nhận, hai tay ôm đầu, thở hổn hển, hơi thở nặng nề, dùng sức kéo tóc mình.
Ở quán cà phê thật lâu, Lâm Nam Kiều mới rời đi, dày vò cả ngày, cô ta đã cạn kiệt sức lực, kế hoạch chu toàn như vậy, cuối cùng lại hủy trong tay bạn mình!
Lê thân thể mỏi mệt không chút sức lực, cô ta đi về căn hộ, Bentley đen dừng trước đó, nhìn thấy cô ta, cửa xe mở ra, người phụ nữ trang sức hoa lệ bước xuống, hơi phát tướng, nhưng lại đeo vàng bạc đầy người, thân phận rõ ràng không tầm thường.
Lâm Nam Kiều vô cùng chắc chắn mình không quen người phụ nữ này, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, người phụ nữ không nói hai lời, trực tiếp lấy ra xấp hình quăng tới trước mặt cô ta.
Là hình ở nước K, còn có hình lúc ở thành phố S, đều là chụp lão già đó và cô ta, nhìn tư thế này, là vợ của lão ta.
“Cô là cái thá gì! Ông ta lại muốn ly hôn với tôi!” Người phụ nữ cười lạnh, dứt khoát cho Lâm Nam Kiều một bạt tai.