Mà nhiệt độ trên người Đường Tiểu Nhiên cũng dần nóng bỏng, cả người cô như chìm trong lò lửa.
Cả người cô nóng rẫy khiến cô khó chịu rên rỉ.
Cảnh Hiên không ngủ say quá nên cảm nhận được động tĩnh của mẹ.
Cậu bé vươn bàn tay nhỏ bé bật điện lên.
Bèn thấy gò má mẹ mình đỏ ửng. Cậu đặt lòng bàn tay sờ lên trán của mẹ.
Rồi lập tức trợn to mắt!
Nóng quá!
Cậu bé quấn khăn tắm rồi bật dậy chạy xuống giường, lục tìm điện thoại trong cặp sách để gọi điện: “Ba ơi, mẹ đang sốt rồi. Trán của mẹ nóng lắm!”
Tô Chính Kiêu đang ngủ say nghe thấy thế bèn vội vàng ngồi bật dậy. Anh vồ lấy chiếc quần mặc vội: “Con mặc quần áo đi. Ba tới ngay đây!”
Lúc chiều rời đi, anh đã cảm thấy sắc mặt cô bất thường rồi. Cùng vì sợ buổi tối một mình cô không có ai chăm sóc nên anh mới để Cảnh Hiên ở lại đó!
Trước kia đêm nào anh cũng đều phải uống thuốc do bác sĩ kê mới có thể ngủ ngon giấc tới sáng, nhưng hôm nay anh về nhà cũng không dám uống thuốc.
Anh sợ uống thuốc sẽ không tỉnh dậy được, nhỡ không may Cảnh Hiên có việc gì gấp sẽ không kịp đến!
Hai giờ sáng, có rất ít xe qua lại trên đường.
Tô Chính Kiêu đạp chân ga tăng tốc độ xe lên tới một trăm hai mươi kilomet, chẳng còn lo tới được đèn đỏ trước mặt nữa.
Vốn dĩ con đường phải đi mất một tiếng đồng, kết quả chỉ cần nửa tiếng đồng hồ anh đã đến nơi.
Đầu tóc anh rối bời, trong lòng lo lắng, đứng bên ngoài nhẹ gõ cửa.
Cảnh Hiên cảnh giác, cất tiếng hỏi: “Là ba đấy à?”
“Đúng rồi, con mau mở cửa ra đi!”
Lúc này, cánh cửa mới mở ra. Tô Chính Kiêu phóng vụt vào phòng như cơn lốc.
Đường Tiểu Nhiên vẫn mơ màng nửa tỉnh nửa mê, gò má cô đỏ ửng.
Anh thử khẽ gọi cô nhưng cô vẫn không có phản ứng gì.
Không được rồi, phải lập tức đưa cô tới bệnh viện!
Nhưng cô đang mặc đồ ngủ ở nhà. Tô Chính Kiêu nhíu mày rồi vẫy gọi Cảnh Hiên: “Con lấy quần áo của mẹ tới đây.”
Cảnh Hiên vô cùng ngoan ngoãn hiểu chuyện, bèn nhanh chóng chạy đến bên tủ quần áo. Cậu bé tìm một chiếc quần bò và áo khoác đưa tới cho ba, rồi đứng bên cạnh đợi.
Tô Chính Kiêu liếc mắt nhìn cậu bé: “Con đứng ở đây làm gì? Mau qua phòng tắm đi!”
“Không phải ba định giúp mẹ thay quần áo à? Con đứng ở đây xem có giúp được gì không!”
Tô Chính Kiêu cốc đầu cậu bé, nói: “Ai cần con giúp? Con lập tức biến khỏi tầm mắt ba đi!”
Cô không có ý thức, mơ mơ màng màng, luôn lẩm bẩm kêu nóng.
Tô Chính Kiêu tháo cúc áo ngủ cho cô, làn da trắng nõn của cô hiện ra trước mắt.
Thân dưới của anh vô thức có phản ứng.
“Chết tiệt!”