Cậu bé còn chưa nói xong, Tô Chính Kiêu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, anh ta gõ vào đầu cậu bé: “Ba khác những người đàn ông đó!”
Cảnh Hiên thì thào nói nhỏ: “Đều là đàn ông như nhau, có gì khác biệt chứ?”
May là Tô Chính Kiêu không nghe thấy câu này.
Nếu anh ta mà nghe được thì liệu có tức giận đến mức đầu bốc khói không nhỉ?
Cuối cùng, Cảnh Hiên nhẹ nhàng nói.
“Chỉ cần mẹ có thể sống vui vẻ hạnh phúc thì con sao cũng được. Gia đình của mẹ sau này có thích con hay không cũng không quan trọng, con cũng sẽ không khiến mẹ khó xử. Hơn nữa con cũng không tin những gì ba nói.”
“Mẹ không có tiền, ngay cả một ngôi nhà tử tế cũng không có, chân đi lại không tiện. Nếu như chú Lưu không thích mẹ thì chú ấy có ý đồ gì chứ? Mẹ rất đáng thương, mẹ không có gì cả!”
Nghe vậy, Tô Chính Kiêu cau mày, giọng nặng nề: “Ăn cơm!”
Thật ra, anh ta muốn nói rằng mẹ cậu bé rất xinh đẹp.
Rất nhiều người gặp cô đều khen cô xinh đẹp, nhưng anh ta chưa từng nói.
Sau đó, Cảnh Hiên đến trường, Tô Chính Kiêu tiện đường đến gặp bác sĩ tâm lý.
Lúc nãy ngồi trong xe, anh ta đã suy nghĩ rất lâu về những lời Cảnh Hiên nói.
Thằng bé tuy rằng còn nhỏ, nhưng nói chuyện y ông già!
Thỉnh thoảng mơ thấy một người là điều rất bình thường, nhưng mơ thấy hàng đêm thì thật sự bất ổn.
Có lẽ anh ta nên đi gặp bác sĩ tâm lý hỏi thử.
Sau khi nghe những gì anh ta nói, bác sĩ tâm lý bảo anh ta đến khoa thần kinh của bệnh viện để khám trước, đồng thời phải điều trị song song bằng thuốc và tâm lý.
Tô Chính Kiêu gật đầu rồi rời khỏi bệnh viện.
Buổi chiều tan học, chú Lưu đến trường đón Cảnh Hiên, nhưng được thông báo thằng bé đã được ba cậu bé đón về rồi.
Chú Lưu cau mày, ngây người.
Bên kia, Tô Chính Kiêu lái xe đưa Cảnh Hiên về nhà Đường Tiểu Nhiên, Cảnh Hiên nói: “Mẹ không cho ba vào nhà đâu, ba quên đi.”
Tô Chính Kiêu liếc mắt nhìn thằng con trai không những không giúp mình mà còn luôn dội gáo nước lạnh vào người mình: “Nói ít lại một chút cũng không ai nghĩ con câm đâu!”
Đường Tiểu Nhiên đang ở nhà, khi cô nghe thấy tiếng chuông thì ra mở cửa, thứ đập vào mắt cô là khuôn mặt của Tô Chính Kiêu.
Sắc mặt cô lạnh lùng, lúc định đóng sập cửa lại thì đúng lúc này, một giọng nói trẻ con vang lên: “Mẹ, là con.”
Nhìn thấy Cảnh Hiên, vẻ mặt cô mới dịu lại: “Ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ạ, vừa tan học đã được ba đón về luôn. Con đói quá, muốn ăn mẹ ơi.” Cảnh Hiên nhìn cô rồi bắt đầu làm nũng.
“Vậy con đợi mẹ một lát, mẹ đi nấu bữa tối cho con.” Đường Tiểu Nhiên nhanh chóng đi vào phòng bếp.
Tô Chính Kiêu nheo mắt.
Mặt cô y như dự báo thời tiết, vừa âm u bỗng chốc chuyển nắng.