Thiết kế anh vào bẫy, khiến anh phát triển theo kế hoạch của cô ta, hiện nay lại tạo ra scandal như vậy, còn muốn có được tài sản, có thể sao?
“Trong lòng con nắm chắc là được, giống như lúc đầu cho Thân Nhã tài sản, mẹ cái gì cũng không nói, có một số người là xứng đáng, có một số người không xứng đáng, với lại cô ta còn mang thai, chuyện bây giờ phải nói là rối như mớ bòng bong.”
Mang thai sao?
Trần Vu Nhất bây giờ cái gì cũng không tin, lúc này đương nhiên cũng không tin đứa trẻ này là của mình.
Giữ lại, cũng là một lựa chọn không tồi, đến lúc đó sau khi giám định thì cũng nắm được một chứng cứ cô ta ngoại tình.
Bụng của cô ta cuối cùng sẽ lớn, đứa bé đương nhiên cũng sẽ lớn.
Anh ta đợi ngày làm báo cáo đó…
Lâm Nam Kiều bị dọa cả một ngày, lúc này cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, vuốt lồng ngực, thở hổn hển, cửa đột nhiên bị đẩy ra, tinh thần của cô ta lập tức tập trung cao độ.
Người đi vào là Trần Vu Nhất, anh ta nhìn cô ta.
“Vu Nhất, anh xem, em là trong sạch, em thật sự là trong sách, Cố Thanh Thành đều nói rõ rồi.” Cô ta lo lắng chỉ vào TV, chứng minh mình trong sạch, quầng thâm dưới mắt, cô ta vừa dùng kem che khuyết điểm che đi.
“Ừ, tôi biết, đứa trẻ mấy tháng rồi?” Trần Vu Nhất gật đầu, trong vẻ mặt thâm trầm nhìn không ra cảm xúc khác.
“Còn chưa được hai mươi ngày.” Lâm Nam Kiều cẩn thận quan sát thần sắc của anh ta, không nhìn ra cảm xúc gì, mới dám thả lỏng, hai ngày nay sống thật sự là thấp thỏm.
Sự thấp thỏm suýt nữa khiến cô ta không sống yên, bây giờ cuối cùng mưa xong trời lại sáng rồi!
Trần Vu Nhất hỏi như vậy, Lâm Nam Kiều nghĩ trong lòng, anh ta có phải cảm thấy hai ngày nay bạc đãi cô ta, cho nên đang quan tâm cô ta, quan tâm đứa bé trong bụng không?
“Ăn nhiều một chút, như vậy đứa trẻ mới có thể khỏe mạnh phát triển.” Sau đó, Trần Vu Nhất lại nói một câu, trong đó ý tứ sâu sắc.
Đứa trẻ rốt cuộc có phải của anh ta không, rất khó nói rõ…
Quả nhiên, trong lòng anh ta có áy náy với cô ta, đồng thời cũng cảm thấy áy náy với đứa bé trong bụng cô ta, cho nên mới ân cần hỏi han.
Lâm Nam Kiều vẫn đắm chìm trong thế giới của mình, không thể thoát ra.
Cô ta căn bản không có nghĩ kỹ ý trong lời của Trần Vu Nhất, chỉ tự cho rằng là như vậy.
“Anh có phải còn chưa ăn tối không, em kêu nhà bếp làm bữa tối cho anh.” Lâm Nam Kiều lại khôi phục dáng vẻ dịu dàng trước kia.
Mắt của Trần Vu Nhất mang theo hàn ý quét qua người cô ta, rất nhanh thì biến mất, lắc đầu: “Trong phòng sách còn có rất nhiều văn kiện phải duyệt.”
Vì vậy, Lâm Nam Kiều hiểu ý người, dịu dàng chu đáo, cũng không nói gì nữa, chỉ bảo anh ta buổi tối nghỉ ngơi sớm.
Về tới phòng, Lâm Nam Kiều phải nói là thở phào một hơi, nhìn thần sắc và bộ dạng của Trần Vu Nhất rõ ràng là tin tưởng cô ta rồi.
Chuyện này có thể thuận lợi giải quyết, chắc chắn có liên quan tới Cố Thanh Thành, trước đó ngược lại nhìn không ra, Cố Thanh Thành cũng là người có não, có vài phần tác dụng.