Nhiệt độ trong phòng rất thấp, nhưng nhiệt độ trên cơ thể của người đàn ông giống như lửa đốt, anh không dùng nước ấm để tắm, mà trực tiếp bật nước lạnh lên rồi tắm nước lạnh.
Khi anh bước ra khỏi phòng tắm, Diệp Giai Nhi đã ngủ say từ lâu, trong phòng vang lên tiếng thở đều đều.
Anh dùng bàn tay to tớn nâng chăn bông lên, rồi vươn cánh tay vững chắc ra, một tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Sáng hôm sau.
Nhà họ Thẩm.
Trên bàn ăn dài chỉ có hai người Tô Tình và Thẩm Hải Băng đang dùng bữa sáng, bầu không khí cực kì yên ắng, chỉ có tiếng dao và nĩa vang vọng.
Một lúc sau, Tô Lặc dừng tay lại, nhìn Thẩm Hải Băng nói: “Chuyện tối hôm qua chị hỏi em, hiện tại đang suy nghĩ thế nào rồi?”
Thẩm Hải Băng vẫn đang uống sữa, đợi sau khi nuốt ngụm sữa xuống mới chậm rãi nói: “Em đã có chồng chưa cưới rồi, nếu như vậy, sẽ phải đi giải thích với anh ấy.”
Nghe xong lời của cô, phản ứng của Tô Tình trở nên có chút gay gắt: “Bây giờ, trước hết không cần đi giải thích, cứ giữ mối quan hệ như vậy đi.”
“Tại sao?” Thẩm Hải Băng khó hiểu hỏi lại.
“Trước mắt cứ để tình hình như vậy là được rồi, nếu không sẽ càng ngày càng loạn. Lần này, em nghe lời chị đi.” Tô Tình nói.
Không hỏi thêm câu nào, nhưng hai mắt Thẩm Hải Băng lại chợt lóe lên, câu vừa rồi, là cô đang thử Tô Tình.
Nhưng suy nghĩ của Tô Tình hiển nhiên sâu cực kì, dù vậy, cô lại vẫn đoán được vài phần.
Tô Tình lúc này quả thật là muốn cho cô và Hoài Dương tiếp xúc riêng với nhau, nhưng lại có ẩn ý sâu xa không rõ ràng, lại giống như không muốn cô và Hoài Dương quen nhau.
Suy nghĩ quá mức mâu thuẫn thâm trầm, nhưng lúc này cô cũng không nghĩ được nhiều như thế, chỉ có thể đi một bước, tính một bước…
Mà Tô Tình trong lòng lại thật sự có suy nghĩ khác, bà thật sự không vừa ý Diệp Giai Nhi, mà Thẩm Hải Băng, tuy là vừa lòng, nhưng cũng không tới mức vô cùng vừa lòng.
Bà tuyệt đối không thể chịu được những người ở Thành phố S bàn tán, nói con trai của bà và cô của anh ở với nhau, bà tuyệt đối không thể chịu đựng được!
Cho nên, trước khi bà tìm được người thích hợp, nước cờ trước mắt này phải do Thẩm Hải Băng thực hiện.
“Ừm, em biết rồi.” Thẩm Hải Băng cũng có tính toán của mình, trả lời.
“Nếu như vậy, công việc ở huyện Thiểm phải tạm dừng một thời gian, em gọi điện thoại cho anh trai của em, kéo dài kỳ nghỉ thêm chút đi.”
Tô Tình vốn là một người có cá tính mạnh mẽ, bà thích mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát.
“Chuyện này em tự có sắp xếp của mình.”
“Anh trai em trong khoảng thời gian này không gọi điện cho em sao?” Tô Tình tiếp tục hỏi lại.
Thẩm Hải Băng ánh mắt lóe lên, lắc đầu: “Không có.”
“Thật không biết lúc trước tại sao lại kết hôn, hàng năm đều ở huyện Thiểm, ngay cả thời gian gặp chị cũng không có, thế này là vợ chồng kiểu gì chứ?”
Nhắc tới Thẩm Thiên Canh là Tô Tình bực cực kì, làm thế nào cũng không nhịn được mà cứ phát tiết ra!
“Nói không chừng trong khoảng thời gian này anh đang bận, chờ qua khoảng thời gian này có lẽ sẽ về.”
CHƯƠNG 287
“Chị còn lâu mới tin, một năm ba trăm năm mươi sáu ngày, ông ta có thể ở nhà một ngày, chị đã cảm thấy ngạc nhiên, quên đi, chị đã không còn bất kỳ hy vọng gì với ông ta nữa rồi!”
Thẩm Hải Băng cũng không nói gì nữa, nếu chờ sau khi anh trai làm rõ chuyện kia, với tính cách của Tô Tình, khẳng định sẽ gây nên một trận sóng to gió lớn.
Ăn sáng xong, Tô Tình gọi điện cho Thẩm Hoài Dương nói bà đã xuất viện, kêu anh về nhà họ Thẩm một chuyến.
Thẩm Hoài Dương cúp máy, nghiêng người, nhìn về phía Diệp Giai Nhi: “Cùng nhau quay về nhà họ Thẩm một chuyến không?”
“Ngày hôm qua tôi đã về rồi, chiều nay lãnh đạo trường muốn tới dự giờ lớp của tôi, cũng không thể phân thân, cho nên không về đâu.” Diệp Giai Nhi đặt bát đĩa xuống, bắt đầu trang điểm nhẹ.
Cô thường không trang điểm nhiều, trừ những trường hợp đặc biệt mới sẽ trang điểm.
Mà cô thích hợp với kiểu trang điểm nhẹ nhàng, trong trẻo lại hiện lên chút hồng, môi hồng lấp lánh như thạch trái cây.
Thẩm Hoài Dương nhìn chằm chằm vào cô, giữa lông mày có chút bất mãn: “Giảng bài còn cần trang điểm hả?”
Cô chẳng thèm liếc anh lấy một cái, tiếp tục bôi son môi.
Cái gọi là trang điểm nhẹ, thật ra cô cũng không trang điểm nhiều, bởi vì cô đang mang thai nên chỉ có thể kẻ mắt một chút, sau đó là tô thêm một chút son.
Sau đó, cô cầm túi xách trên bàn lên, trực tiếp bước ra ngoài, không quên dặn dò anh: “Anh đừng quên dọn dẹp bát đĩa.”
“…” Nghe vậy, chân mày của Thẩm Hoài Dương không khỏi giật giật, giây tiếp theo, ngón tay thon dài của anh cầm chiếc chìa khóa trên bàn rồi đi theo phía sau cô.
Xe dừng trước trường học, Diệp Giai Nhi vừa kéo cửa xe chuẩn bị đi ra ngoài, Thẩm Hoài Dương đã nắm lấy cánh tay cô, cau mày: “Cứ rời đi như vậy hả?”
“Son sẽ nhạt đi mất.” Nói một câu cho có lệ, cô liền nhanh chóng rời đi, nghe nói hôm nay còn có các thầy cô giáo nổi tiếng của các trường khác đến, tiết học này phải chuẩn bị thật tốt không được có sai sót.
Trong mắt hiện lên chút bất mãn, Thẩm Hoài Dương cảm thấy mợ Thẩm ở trước mặt anh càng ngày càng láo xược, hơn nữa cũng ngày càng không xem anh ra gì …
Không dừng lại một chút nào, anh liền lái xe chạy tới nhà họ Thẩm.
Thẩm Hải Băng đang ngồi trong phòng khách, nhìn thấy thân hình cường tráng của anh bước vào, hàng mi mảnh mai của cô run lên, trong lòng có chút căng thẳng.
Con ngươi của Thẩm Hoài Dương đảo qua, trên khuôn mặt tuấn tú không hề có chút cảm xúc nào, hai chân liền sải bước lên lầu.
Thẩm Hải Băng nhìn thấy vậy liền theo sát, bàn tay đang buông bên hông của cô khẽ nắm chặt, trong cơ thể tràn đầy hưng phấn khiến cô cảm thấy hơi run.
Thẩm Hoài Dương đi đến phòng của Tô Tình, người hầu đang dọn phòng, lưu thông không khí trong lành trong phòng, cắt tỉa cành hoa trên ban công.
“Bà chủ đâu?” Anh mở miệng, trầm giọng hỏi.
“Ra vườn sau rồi ạ, bà nói muốn tập thể dục.” Người hầu vội vàng trả lời.
Khẽ ừ một tiếng, Thẩm Hoài Dương rời khỏi phòng, dọc theo hành lang dài đi về phía trước, đột nhiên cánh tay bị người khác nắm lấy, sau đó đột nhiên bị kéo đi, vóc người cao lớn liền bước vào một căn phòng khác.
CHƯƠNG 288
Là phòng của Thẩm Hải Băng…
Mà Thẩm Hoài Dương cũng phản ứng cực nhanh, tay phải dừng trên cổ tay của cái tay kia, nhanh chóng vặn lại, không chịu được cơn đau như vậy, Thẩm Hải Băng hít vào một ngụm khí lạnh.
Ánh mắt dừng trên người Thẩm Hải Băng, Thẩm Hoài Dương cảm thấy hơi ngạc nhiên mà nheo mắt lại, buông lỏng cổ tay của cô ra…
Thẩm Hải Băng xoa nhẹ cổ tay đỏ ửng của mình, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, bao hàm tình yêu, kích động, còn có chút vui sướng khó có thể diễn tả bằng lời…
Nhưng mà, những cảm xúc nhất thời hiện lên trong mắt này, sau đó lại bị cô đè nén thật sâu trở lại, khôi phục một mảng tĩnh lặnh.
Cô lại khôi phục thành Thẩm Hải Băng trước đây, thuần khiết lại dịu dàng, lãnh đạm lại hào phóng, giống như một bông hoa cúc nở rộ vào mùa đông.
Suy nghĩ trong lòng cuộn trào, giống như biển vỗ sóng lớn, hết con sóng này đến con sóng khác, không muốn dừng lại, Thẩm Hải Băng trong lòng âm thầm suy tư, nghĩ làm thế nào mới có thể nói những lời trong lòng đó ra.
Thân thể rắn chắc lười biếng dựa vào bức tường phía sau, hai chân dài của Thẩm Hoài Dương bắt chéo vào nhau đầy tao nhã, hai tay ôm ngực, bình tĩnh liếc nhìn cô, khó hiểu: “Cô đây là có ý gì?”
Nghe vậy, hàm răng trắng nõn của cô cắn lên môi, lực cắn lại rất nhỏ, trên môi liền hằn lên dấu răng.
Dường như không biết nói thế nào, ngập ngừng, rối rắm, những cảm xúc đó tràn ngập trong lòng Thẩm Hải Băng.
Đối diện với đôi mắt sâu như xoáy nước của anh, Thẩm Hải Băng cảm thấy cả người sắp bị cuốn vào, nhưng cô không né tránh chút nào mà bình tĩnh đối diện với ánh mắt của anh, nói từng chữ một.
“Cháu còn muốn cô không?”
Không ai có thể nhìn thấy sự căng thẳng của cô, bởi vì cô đã giấu tất cả những căng thẳng đó ra sau lưng, bàn tay ở bên người bất giác siết chặt.
Đôi đồng tử đen như mực đột nhiên co rút lại, hai mắt Thẩm Hoài Dương nheo lại, không nói lời nào, chỉ nhìn cô chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu cô.
Lúc này, Thẩm Hải Băng thẳng lưng, ánh mắt trong veo, lại một lần nữa mở miệng lặp lại: “Cháu, còn muốn cô không?”
“Chữ muốn trong miệng cô là có hàm ý gì?” Anh khẽ mấp máy đôi môi mỏng, tiếng nói trầm thấp mà thong thả, nhưng anh không nhận ra rằng trong lòng mình quá bình tĩnh, cũng không có vui sướng như trong tưởng tượng.
Anh không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng cô đã từng đùa anh nhiều lần, nhưng cuối cùng cô cũng chưa bao giờ cho anh kết quả, có lẽ, anh đã quen với sự trở mặt của cô, tê dại rồi, anh nghĩ.
“Cô muốn ở bên cháu, cháu còn muốn cô không?” Lúc này đây, Thẩm Hải Băng không đếm xỉa đến gì cả.
Mặc kệ Tô Tình trong lòng nghĩ như thế nào, đối với cô mà nói, lúc này chính là cơ hội của cô.
Không trả lời câu hỏi của cô, anh chỉ hỏi: “Cháu rất tò mò rốt cuộc lần này lại xảy ra chuyện gì rồi, đến nỗi khiến tâm trạng của cô lại thay đổi nữa.”
Lúc này, đổi lại là Thẩm Hải Băng không nói gì, thật lâu sau cô mới chậm rãi nói.
“Cô biết, trong chuyện này cô thật sự rất quá đáng. Ba năm trước, người muốn kết thúc mối quan hệ này là cô, người muốn ra đi là cô, người ba năm sau quay lại là cô, người xuất hiện trước mặt cháu, làm xáo trộn cuộc sống của cháu vẫn là cô, là cô tráo trở hay thay đổi không ngừng, nhưng cô cũng là do có nỗi khổ trong lòng nên không thể làm khác được. Bây giờ, cháu có thể tha thứ cho cô không? “
“Vậy lý do tha thứ cho cô là gì?” Anh liếc mắt nhìn Thẩm Hải Băng một cái, làm như có chút tùy ý.
Cô nhấn rõ từng chữ một cách rõ ràng và vô cùng dứt khoát: “Cô yêu cháu!”