“Hôm qua vào tiệc đầy tháng của em Vân Phi, ba không ăn gì cả, vẫn là ăn ít đồ ăn sáng thì tốt hơn.” Cậu bé mặt mày rất hiểu chuyện.
Đường Tiểu Nhiên nói: “Sau khi ngủ dậy, mẹ sẽ bảo ba ăn.”
“Vâng ạ.”
Cảnh Hiên gật đầu, lại khẽ nói: “Mẹ, lát nữa mẹ đưa con đến trường đi.”
Đường Tiểu Nhiên bóc trứng gà cho cậu bé, trực tiếp từ chối: “Tài xế đưa con đi là được, lát nữa mẹ sẽ rất bận.”
“Mẹ, chân của con và chân của mẹ giống nhau, các bạn học sẽ không chỉ nhìn mẹ, còn cả con, mẹ và con đều giống nhau!” Cậu bé nói.
Cậu bé còn nhỏ, suy nghĩ đơn thuần, cảm thấy mẹ sợ các bạn học bàn tán mới không đưa cậu bé đến trường.
Bây giờ cậu bé cũng không thể đi, mẹ sẽ không cảm thấy cô đơn.
Lồng ngực phập phồng, thế giới và suy nghĩ của đứa trẻ và người lớn chung quy không giống nhau.
Cô có thể nhẫn nhịn người khác nói cô là kẻ què, nhưng không thể cho phép người khác nói Cảnh Hiên cũng là người què.
Trong lòng chua xót, nhưng vẻ mặt bất động, cô nói: “Lát nữa thật sự rất bận, phải quét dọn nhà cửa.”
Cảnh Hiên hiểu chuyện gật đầu, không yêu cầu nữa, cậu bé ăn từng miếng cháo.
Một lát sau, chú Lưu đã đến.
Chú ấy là tài xế riêng của nhà họ Tô, tới đón Cảnh Hiên đi học.
Chú Lưu cõng Cảnh Hiên ở sau lưng.
Cảnh Hiên quay đầu nói: “Mẹ, đồ ăn trưa.”
Đường Tiểu Nhiên lắc đầu: “Bữa trưa không có chuẩn bị.”
“Mẹ, hôm nay dậy muộn sao?”
“Không có, bắt đầu từ hôm nay, mẹ sẽ không tiếp tục giúp con chuẩn bị đồ ăn trưa nữa, con ở trường ăn cùng với bạn học.” Đường Tiểu Nhiên nói.
Cảnh Hiên có hơi kén ăn, đồ ăn trưa ở trường có thứ cậu bé không thích ăn, cậu bé không ăn cơm đàng hoàng.
Nhưng cô bây giờ mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối.
Ngộ nhỡ, hôm nào cô chết, ai sẽ chiều cậu bé đây?
“Tại sao ạ?”
“Không có tại sao, mẹ rất bận, không có thời gian chuẩn bị.”
Cảnh Hiên có hơi tủi thân, bĩu cái miệng nhỏ, trong lòng vừa thất vọng vừa buồn.
Đột nhiên cảm thấy, mẹ hình như không yêu cậu bé nữa.
Đột nhiên, tiếng bước chân truyền đến.
Mấy người đồng loạt quay đầu.
Chỉ thấy, Tô Chính Kiêu đi ra khỏi phòng ngủ.
Chú Lưu vội chào: “Cậu Tô.”