Lưu Canh Hoằng phải ra về, nhưng chân của Đường Tiểu Nhiên không tiện nên cũng không tiễn anh ta về.
Sau khi Lưu Canh Hoằng ra về, cô cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái hơn rất nhiều.
Không căng thẳng như lúc Lưu Canh Hoằng còn ở đây.
Cô cảm thấy có chút buồn chán, ánh mắt vô tình lướt qua cuốn album. Cô cầm lên lật ra xem, cuốn album này là do Tô Chính Kiêu đưa cho cô.
Trước mắt cô hiện ra vẻ mặt vừa cố chấp vừa ngang bướng của anh lúc gặng hỏi cô vào ban sáng!
Nhận thấy suy nghĩ của mình càng ngày càng trôi xa, cô lắc đầu mình, cố gắng bình tĩnh lật xem cuốn album.
Ngày hôm sau.
Mới sáng sớm tinh mơ, Đường Tiểu Nhiên đã đi đến bệnh viện.
Bác sĩ hỏi cô: “Chuẩn bị xong chưa?”
Đường Tiểu Nhiên gật đầu: “Chuẩn bị xong rồi.”
Lâm Thanh ngồi bên cạnh nắm chặt tay của cô.
“Tôi đã kê đơn rồi, đến phòng điều trị đi, tôi sẽ tiến hành truyền thuốc hóa trị cho cô luôn.”
“Vâng.”
Bác sĩ sợ cô sẽ nôn ra nên cho cô uống thuốc chống nôn trước rồi mới bắt đầu truyền dịch. Cô phải truyền ba túi dịch màu trắng, một túi dịch màu đỏ.
Lúc mới truyền thuốc cô còn cảm thấy có chút căng thẳng.
Nhưng sau đó lại bình tĩnh ngoài dự đoán, không có cảm giác gì cả.
Suốt cả quá trình Lâm Thanh đều ở bên cạnh cô.
Đợi đến khi truyền dịch xong thì cũng đã trưa rồi.
Hai người vừa mới bước ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe đã đậu ngay bên cạnh: “Lên xe đi.”
Đường Tiểu Nhiên ngẩng đầu nhìn lên.
Là Lưu Canh Hoằng.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi đến thăm một người bạn, trùng hợp thật đấy, hai người lên xe đi, vừa hay tôi cũng đã đồng ý đến chơi với Cảnh Hiên.” Lưu Cảnh Hoằng nói.
Đường Tiểu Nhiên lập tức từ chối: “Không cần đâu.”
“Trời sắp mưa rồi, bắt xe không dễ đâu, tôi cũng muốn đến nhà em mà.”
Đường Tiểu Nhiên còn đang định từ chối, Lâm Thanh đã lên tiếng trước: “Vậy cảm ơn anh nhé.”
“Không có gì.”
Vậy là hai người đều lên xe.
Ánh mắt của Lâm Thanh như cái ra-đa không ngừng quét lên người cô.
Quả nhiên, qua một lúc sau trời bắt đầu đổ mưa to.
Nhìn thấy Cảnh Hiên, Lưu Canh Hoằng nói: “Đã mua đầy đủ nguyên liệu rồi, chúng ta đi nướng thịt thôi. Hôm qua chú hứa sẽ đãi cháu một bữa hoành tráng mà.”