Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 614


Bà ta rất đẹp, có một cảm giác dịu dàng, lịch thiệp không thể nói rõ thành lời, sắc đẹp đã biến thành phong cách, thần thái của bà ta.


Cô có thể cảm nhận được hình như người phụ nữ này vẫn luôn đánh giá cô, nhưng rốt cuộc người này là ai?


Bọn họ ngồi xuống bàn ăn, Thẩm Hoài Dương kéo ghế ra cho cô rồi mới ngồi xuống bên cạnh.


Ánh mắt của Dương Tuyết di chuyển qua lại giữa hai người Diệp Giai Nhi và Thẩm Hoài Dương, ý vị thâm trầm, không thể nhìn ra được bà ta đang nghĩ gì.


Không ngờ con trai của Thẩm Thiên Canh lại không hề giống ba, cả người tỏa ra một khí chất nho nhã và tôn quý, khiến không ai có thể coi thường.


Ánh mắt của bà ta nhìn về phía cô lâu hơn một chút, trước kia đứa bé bị bà ta bỏ đi khi còn rất nhỏ nên căn bản không còn chút ấn tượng nào.


Sau vài câu khách sáo, hôm nay Tô Tình hiếm khi không tức giận hay gây chuyện, đồ ăn được mang lên ngay sau đó.


Thẩm Thiên Canh luôn chú ý đến cô, nói cô ăn nhiều một chút, Diệp Giai Nhi cảm thấy không tự nhiên lắm, cô không thích những buổi tụ họp như thế này.


“Vòng tay của bà thật đẹp.” Dương Tuyết nhìn chiếc vòng ngọc xanh biếc ở cổ tay của Tô Tình, nó thật sự rất đẹp.


“Vậy sao? Hôm qua Thẩm Thiên Canh tặng tôi chiếc vòng này đấy, từ trước đến giờ mắt nhìn của ông ấy đều rất được.” Nói đến chiếc vòng ngọc, Tô Tình cười tươi như hoa nở, có ý khoe khoang.


“Chủ tịch Thẩm và bà quả nhiên ân ái như lời đồn, thật khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ.” Dương Tuyết nói, khóe miệng cong lên thành một nụ cười.


Diệp Giai Nhi không quan tâm đến cuộc nói chuyện của hai bọn họ, chỉ tập trung bón đồ ăn cho Huyên Huyên. Khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Hoài Dương cũng thờ ơ, anh gỡ hết xương cá rồi để trước mặt hai mẹ con, ánh mắt mang theo ý cười khi thấy bọn họ ăn sạch.


Ba người chìm đắm trong thế giới của riêng mình, giống như đang ra ngoài ăn riêng một bữa cơm, hoàn toàn không có quan hệ gì với ba người trước mặt.


Nhưng thỉnh thoảng Diệp Giai Nhi cũng cảm nhận được ánh mắt của người phụ nữ kia nhìn về phía mình, cô cũng không biết rốt cuộc bà ta đang nhìn gì.


Cô nghĩ kỹ một lát, tự nhiên nhớ đến buổi tối hôm đó khi ra khỏi quán bánh Tart, vừa hay nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng quay lưng về phía cô, nói chuyện với Thẩm Thiên Canh. Bây giờ nhìn lại thật sự thấy bóng lưng của bà ta và người phụ nữ đó giống nhau.


Còn Tô Tình vẫn đang cố tình khoe khoang sự ân ái giữa hai người, cố ý xoay qua xoay lại chiếc vòng ngọc trước mặt Dương Tuyết.


Dương Tuyết nở nụ cười, ý vị sâu xa, khiến người khác không thể đoán ra được, cũng không nhìn rõ thâm ý ẩn chứa trong đó. Người bà ta hơi nghiêng sang trái khẽ lắc qua lắc lại. Người ngồi ở bên trái bà ta chính là Thẩm Thiên Canh, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị nhưng nếu nhìn kỹ thì thấy hình như ông đang cố nhẫn nhịn gì đó.


Huyên Huyên cũng chỉ ngoan ngoãn yên lặng được một lát, lúc này con bé lại bắt đầu ồn ào. Cô bé cầm đũa lên, thân người nhỏ bé nhoài trên bàn, khó khăn lắm mới gắp được con cua to ở giữa bàn, con cua lung lay muốn rơi, cô bé mãi mới gắp được lên, đến khi đưa được tới bên miệng thì lại trượt tay. Một âm thanh vang lên, cả đôi đũa và con cua cùng rơi xuống đất.


Cô bé bĩu môi, quay người lại, ánh mắt nhìn mẹ có cảm giác như sợ bị mắng, cô bé ấm ức lên tiếng trước: “Mẹ, cả đôi đũa và con cua đều không nghe lời, bắt nạt con.”


Diệp Giai Nhi bất lực nhíu mày, khóe miệng mang theo ý cười, bế cô bé lên đặt vào lòng Thẩm Hoài Dương, gõ nhẹ vào chóp mũi của con bé: “Qủy con!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK