Là nước lạnh, hất lên mặt chỉ cảm thấy lạnh lẽo, làm cậu nhịn không được mà muốn hắt xì, rét run một trận.
Gương mặt cực kỳ quen thuộc phía trước vẫn còn ở đây, cậu nhíu mày, lúc này đã đủ để Thẩm Trạch Hy tin tưởng không phải là ảo giác của cậu.
“Anh!” Giọng nói của cậu bất giác nghẹn ngào, sải bước đi tới đưa tay ôm lấy Thẩm Hoài Dương.
Cười khẽ, Thẩm Hoài Dương đưa tay ra vỗ nhẹ vào lưng cậu, biểu cảm rất dịu dàng: “Đã lớn như vậy, sao lại giống như một đứa con nít?”
Nghe vậy, Thẩm Trạch Hy kéo kéo khóe miệng, khẽ cười cười. Cậu thật sự rất bất ngờ, mừng rỡ, kích động!
Bác sĩ cũng đã đến kiểm tra sức khỏe, tất cả đều bình thường, thân thể khôi phục rất tốt.
Ngồi bên cạnh giường bệnh, Thẩm Trạch Hy chơi đùa quả táo ở trong tay, rốt cuộc tinh thần và thân thể vẫn luôn căng cứng cũng đã có thể thả lỏng, cũng có hứng nói đùa hơn: “Nếu như anh mà còn không tỉnh dậy thì hai mẹ con họ sắp bị anh giày vò đến chết rồi.”
“Nói đi.” Thẩm Hoài Dương nuốt nước bọt, lúc này anh muốn nghe hết mọi chuyện liên quan đến cô, dù là chuyện lớn hay nhỏ, chỉ cần liên quan đến cô thì anh đều háo hức muốn nghe và thích nghe.
Thẩm Trạch Hy cũng biết anh muốn nghe nên cậu kể lại cho anh nghe tất cả những chuyện hai mẹ con họ làm hàng ngày sau khi anh nhập viện.
Buổi sáng hai mẹ con sẽ chào anh, nói chuyện với anh nửa tiếng mỗi ngày, sẽ đọc báo, trò chuyện, xoa bóp chân cho anh.
Thẩm Hoài Dương lắng nghe rất cẩn thận, anh không muốn bỏ sót một thứ gì, mà càng nghe thì mong muốn nhìn thấy bọn họ càng thêm mãnh liệt, thậm chí từng lỗ chân lông trên toàn thân anh cũng đang điên cuồng kêu gào.
Anh muốn gặp cô, anh rất muốn gặp cô, loại ý nghĩ này sắp làm anh phát điên rồi!
Thẩm Trạch Hy cũng biết rõ chuyện của Tô Tình không thể nào giấu mãi được, nhưng bây giờ cậu phải mở miệng thế nào đây?
Cậu do dự, lúng túng, lòng rối như tơ vò.
Những biểu hiện nhỏ đó không thể thoát khỏi ánh mắt của Thẩm Hoài Dương, anh nhìn thấy rất rõ: “Nói đi, không có gì phải khó xử cả.”
Khẽ nhắm mắt lại, Thẩm Trạch Hy nói hết không sót một chuyện những gì Tô Tình đã làm, bà ta mua cồn muốn hại Diệp Giai Nhi, còn vu cáo hãm hại cô vào tù nên mới tạo ra tình cảnh ngày hôm nay.
Thẩm Hoài Dương không nói gì, gương mặt tuấn tú bỗng nặng nề, giống như sương mù dày đặc không tan, thân là mẹ, vậy mà bà ta lại có thể làm ra chuyện như vậy! Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Anh biết bà ta không thích Diệp Giai Nhi, anh không muốn bà ta dùng những thủ đoạn đối phó với Thẩm Hải Băng để đối phó với cô, vì vậy anh đã cảnh cáo bà ta.
Nhưng không ngờ lời cảnh cáo kia không những không khiến bà ta kiềm chế lại mà còn khiến bà ta phát điên hơn, đây là điều mà anh không ngờ tới.
Đồng thời, sự tàn nhẫn và điên cuồng của bà ta khiến anh cảm thấy vô cùng xa lạ.
“Nhưng cuối cùng mẹ đã tự thú rồi…” Khi Thẩm Trạch Hy nói về vấn đề này, giọng điệu và biểu cảm của cậu rất nặng nề: “Bà ấy đã nhận ra lỗi lầm của mình, quyết định tự thú và bị kết án ba năm tù, em đã đến thăm bà.”
Yết hầu khẽ động, Thẩm Hoài Dương im lặng lắng nghe, nét mặt trầm tư khiến người ta không biết anh đang nghĩ gì.
“Em nghĩ chuyện này đối với bà ấy cũng là chuyện tốt, bà ấy nói ở trong tù rất tốt, rất đầy đủ, đây là cảm giác mà bà ấy chưa từng trải qua lúc ở nhà họ Thẩm, bà ấy nói bà sẽ cố gắng cải tạo, em thấy mẹ đã thay đổi rồi…”