Lần này, Trần Bội Linh cũng không nổi giận, mà vô cùng bình tĩnh nói: “Vu Nhất, làm người không thể quá ích kỷ, em không thể chỉ nghĩ đến bản thân mình, cũng phải nghĩ cho ba mẹ chứ, càng không thể vì tình yêu của em mà khiến nhà họ Trần tuyệt hậu, em hãy nghĩ đến ông nội, người mà vẫn luôn yêu thương em.”
“Bây giờ cô ấy đã mang thai, không thể sinh con cho con, mà tình trạng của con bây giờ, rất cần một đứa con, bây giờ con có thể kết hôn trước, sinh con, đợi con có con, cô ấy không còn là thai phụ nữa, đến lúc đó nếu như trong lòng con vẫn có cô ấy, vậy thì ly hôn, theo đuổi lại cô ấy là được rồi, với tư cách là mẹ của con, mẹ nói đến mức này, cũng không quá đáng, đúng không?”
Cát Mỹ Ngọc lại nói tiếp, lời nói của bà ta có tiến có lùi, không nhẹ cũng không nặng, phân lượng vừa phải, nắm đúng chỗ.
“Con muốn cố gắng thử một lần nữa.” Sắc mặt và thái độ của Trần Vu Nhất đã rất bình tĩnh.
Từ nhỏ, dù là chuyện gì ba mẹ cũng thuận theo anh ta, chưa từng ép buộc anh ta làm chuyện gì mà anh ta không muốn.
Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất.
“Vu Nhất, mấy năm nay ba thực sự đã quá buông thả con, con muốn làm gì, muốn có được thứ gì, ba chưa từng có ý kiến, nhưng lần này, ba cầu xin con, hi vọng, con đừng khiến ba thất vọng!”
Thở ra một hơi, bác sĩ Trương khẽ vỗ vai Trần Vu Nhất, sau đó nhìn ba Trần: “Trần tổng, lát nữa đi uống một ly? Nói chuyện tâm sự một chút.”
Mấy ngày hôm nay tâm trạng của ba Trần không được tốt, có chút buồn bực, nghe thấy lời này, gật đầu đồng ý.
Ông ta cũng đã từ chức, cũng nên nghỉ ngơi, thư giãn, nói chuyện nhiều hơn với bác sĩ Trương, như vậy cũng rất tốt, có thể đi ngồi một lúc.
Về bệnh của Trần Vu Nhất, ông ta tin tưởng bác sĩ Trương cũng sẽ cố gắng hết sức, mà y thuật của bác sĩ Trương cũng không nghi ngờ, ngày trước ông ta đã từng du học ở Mỹ, vô cùng nổi tiếng.
Cát Mỹ Ngọc nhìn thẳng vào Trần Vu Nhất: “Con là con trai của mẹ, từ nhỏ đến lớn mẹ chưa từng ép buộc con, đối với con mẹ có thể lùi một bước sẽ lùi một bước, đến lúc không lùi nữa mới thôi, nhưng con cũng phải hiểu cho tấm lòng của một người mẹ, mẹ đồng ý với lời con nói, mẹ cho phép con cố gắng thử níu kéo lần cuối cùng, nhưng nếu như vẫn không được, vậy thì nhất định phải lập tức kết hôn!”
Bà ta hiếm khi nghiêm khắc như vậy, nên một khi nghiêm khắc, vậy thì lời nói đương nhiên rất có trọng lượng.
Trần Vu Nhất lười biếng nhún nhún vai, có một chút tùy ý trả lời một tiếng, nhưng, điều này cũng đại biểu cho đáp án cuối cùng.
Có được đáp án này, Cát Mỹ Ngọc yên tâm rồi, Trần Bội Linh cũng yên tâm, đương nhiên còn có ba Trần.
Bởi vì, Trần Vu Nhất từ trước đến nay nói là làm, cuối cùng có thể có được đáp án như vậy, ba người đã rất hài lòng rồi.
Bác sĩ Trương và ba Trần đi tới quán trà. Tuy hai người đã quen biết nhiều năm, nhưng mới chỉ nói chuyện qua loa, vẫn chưa có quan hệ thâm sâu gì, dù sao cũng không phải là người cùng một lối đi.
Nhân viên đang pha trà, bác sĩ Trương mở miệng hỏi ba Trần: “Bệnh của cậu Trần thật sự không cần đến bệnh viện khác ở thành phố S khám sao?”
Ba Trần uống một ngụm trà, vẻ mặt rất thất vọng: “Bệnh viện của bác sĩ Trương chính là bệnh viện cao cấp nhất ở thành phố S, mà khả năng chữa bệnh của bác sĩ Trương là không thể nghi ngờ, được vinh dự ở cả Mỹ và Anh, lại là giáo sư y khoa đặc biệt của thành phố S. Nếu ngay cả bác sĩ Trương cũng không chữa được, vậy còn ai có thể chứ?”
“Cũng không nên nói như vậy, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân mà. Trong khoảng thời gian này, có một đội ngũ y tế muốn đến thành phố S, đây là đội ngũ y tế đứng đầu nước Mỹ, lúc đó tôi sẽ nói tình huống của cậu Trần với bọn họ.” Bác sĩ Trương cười nói.