“Bởi vì ngày hôm nay mẹ không chỉ đi chơi với con mà còn mua đồ chơi cho con nữa.”
Nghe con trai nói như vậy, trái tim Đường Tiểu Nhiên hơi co lại, bỗng chốc xuất hiện một cảm giác đau đớn chưa từng có: “Con có vui không?”
Cảnh Hiên gật đầu chắc chắn: “Vô cùng vui luôn ạ! Hi vọng là sau này mẹ có thể đi ra ngoài chơi với con giống y như là ngày hôm nay.”
“Được rồi, chỉ cần sau này có thời gian thì mẹ sẽ thường xuyên đi cùng với con, nhưng mà có một chuyện mẹ phải nói cho con biết.”
Vẻ mặt của Đường Tiểu Nhiên không còn cười nữa mà vô cùng nghiêm túc: “Lại đây, mẹ nói cho con nghe một chuyện.”
Cảnh Hiên ngồi thật ngay ngắn: “Mẹ nói đi ạ, con nghe đây.”
Do dự một hồi lâu, một lúc sau cô mới chậm rãi mở miệng nói: “Mẹ và ba sẽ ly hôn với nhau, từ nay về sau con phải sống cùng với ba.”
Trong lòng cô rất đau, thắt chặt giống như một con dao đâm vào trong tim.
Mỗi khi nói nhiều thêm một chữ, máu tươi trong lòng lại chảy nhiều hơn.
“Mẹ, mẹ lừa con, mẹ lừa con, mẹ không thể không quan tâm tới con.” Cảnh Hiên lắc đầu, cảm xúc đột nhiên thay đổi kịch liệt.
“Không phải là mẹ không quan tâm đến con, trước khi sinh con ra thì ba và mẹ đã có thỏa thuận với nhau, mẹ và ba ly hôn với nhau thì con phải đi cùng với ba.”
Tuy cậu còn nhỏ, nhưng mà cậu cũng có quyền biết được mọi chuyện, cô không thể giấu diếm cậu.
Lúc này, Cảnh Hiên liền bật khóc, nước mắt cứ chảy không ngừng: “Mẹ ơi, mẹ đừng ly hôn với ba mà có được không mẹ?”
Nhìn thấy nước mắt của con trai, Đường Tiểu Nhiên đau đến nỗi thở không ra hơi, nước mắt cũng lượn lờ trong hốc mắt: “Có một số chuyện giữa người lớn mà trẻ con không thể hiểu được, cho dù mẹ có nói với con thì con cũng sẽ không hiểu.
Nhưng mà mẹ vẫn phải nói với con, ba của con không thích mẹ, sống cùng với mẹ, ba con sẽ không hề vui vẻ gì.
Cho nên mới thường xuyên không về nhà, mà mẹ cũng không vui, cho dù ly hôn thì con vẫn mãi mãi là cục cưng của mẹ, mẹ luôn luôn yêu con.”
Cảnh Hiên vẫn còn đang khóc, khóc thở không ra hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng: “Mẹ dẫn con theo đi, mẹ dẫn con đi cùng đi có được không mẹ, con không muốn ở cùng ba, con muốn mẹ cơ.”
Ba sẽ không cõng cậu lúc cậu bị đau, ba cũng sẽ không nấu đồ ăn cho cậu khi cậu đói bụng, cũng sẽ không giặt quần áo cho cậu.
Kể từ khi sinh ra đến bây giờ, tám năm nay, Cảnh Hiên đều ở chung với Đường Tiểu Nhiên, cậu không thể rời khỏi mẹ.
“Nhưng mà con chỉ có thể sống cùng với ba, mẹ không mang con đi được.”
Câu nói cuối cùng như thắt cả ruột gan, cô lại chìm vào nỗi tuyệt vọng kể từ sau khi sinh cậu ra: “Con hiểu chuyện hơn những đứa trẻ khác, cho nên con đừng khóc, ba và mẹ ly hôn không phải là bởi vì Cảnh Hiên, mà là vấn đề giữa ba và mẹ, con có hiểu không?”
Lần này, Cảnh Hiên không tiếp tục khóc nữa mà duỗi lòng bàn tay trắng nõn ra lau nước mắt trên mặt cô, giọng nói non nớt nhưng lại rất trưởng thành.
“Con biết mẹ sống không vui vẻ gì, ba cũng không thích mẹ, ba có thể đi ra ngoài với cái dì xinh đẹp, còn lên tivi và cả báo chí.