Bác sĩ Trương nói, bây giờ ông ta gặp chuyện, cần tiền, trong điện thoại nói không rõ, muốn hai người gặp mặt.
Lâm Nam Kiều đã đồng ý, từ nhà họ Trần bắt taxi đến nơi hẹn trước, quán cà phê, một nơi khá khuất, đặt phòng bao.
Bác sĩ Trương nói năm nay ông ta gặp hạn, từ sau khi bị đuổi khỏi thành phố S, tinh thần của ông ta không được tốt, một hôm khi khám bệnh cho bệnh nhân, sơ ý kê sai thuốc, kết quả người đó chết, người nhà bắt bồi thường, còn cả vợ của ông ta cũng mắc bệnh nặng, con trai tới tuổi kết hôn, định sau khi kết hôn thì sang Mỹ du học với bạn gái, bây giờ ông ta rất cần tiền.
Lâm Nam Kiều nhíu mày, lẽ nào những năm nay ông ta đều là làm việc free sao? Tới cuối cùng, trong tay không có chút tiền tích lũy?
Cô ta không có hỏi, hỏi nhiều như vậy làm gì, cho dù hỏi, cũng chưa chắc ông ta sẽ nói thật.
Vậy nên, Lâm Nam Kiều hỏi thẳng, muốn bao nhiêu.
Suy nghĩ một chút, bác sĩ Trương nói: “15 tỷ!”
Lâm Nam Kiều cảm thấy ông ta căn bản là tống tiền, 15 tỷ, ông ta cho rằng 15 tỷ là con số nhỏ sao, còn nữa cô ta lấy đâu ra 15 tỷ?
15 tỷ, ông ta cho rằng là 150 nghìn, 15 tỷ, nói thật thuận miệng!
“Tôi không có 15 tỷ, số tiền ông nói là không thể, nếu thật sự muốn tiền thì hạ giá xuống cho tôi.” Lâm Nam Kiều nói.
Bác sĩ Trương lắc đầu, kiên trì hơn cô ta: “15 tỷ, một đồng cũng không được thiếu, thật ra lúc đầu tôi định là đòi 24 tỷ, đã bớt đi rất nhiều rồi, muốn bớt nữa, vậy tuyệt đối là không thể! Với lại, cô là mợ chủ của nhà họ Trần, nhà họ Trần có địa vị gì, là mợ chủ của nhà họ Trần lại không có nổi 15 tỷ, cô cho rằng tôi sẽ tin sao?”
Nghe thấy lời này, Lâm Nam Kiều cười lạnh một tiếng, ông ta không nhắc còn tốt, vừa nhắc tới chuyện này, lập tức đụng trúng một bụng lửa giận, nó trở nên sôi sục.
Lúc đầu sau khi kết hôn, cô ta vì duy trì dáng vẻ sự dịu dàng chu đáo, hiền lương thục đức của mình, cũng vì để có thể ở trước mặt Cát Mỹ Ngọc làm cô gái độc lập tự chủ, Trần Vu Nhất sau khi kết hôn cho cô ta thẻ ngân hàng, cô ta không có lấy, không có đưa tay cầm.
Trần Vu Nhất ngược lại cứng rắn nhét thẻ cho cô ta, lúc đầu cô ta sĩ lại nhét lại cho Trần Vu Nhất, không giữ lại chiếc thẻ nào cả.
Sự việc tới nước này, sự hối hận trong lòng cô không thể dùng từ ngữ để hình dung.
Lúc đó trong lòng Lâm Nam Kiều là tính toán lâu dài, chỉ cần cướp được trái tim của Trần Vu Nhất và Cát Mỹ Ngọc, đến lúc đó muốn bao nhiêu không phải cô ta mở miệng là được hay sao, nói không chừng, hai người lúc đó quá mức tin tưởng cô ta, ngay cả trọng trách quản lý nhà họ Trần cũng giao cho cô ta.
Chỉ là hiện thực và tưởng tượng khác nhau, tất cả mọi chuyện không diễn ra theo ý nguyện của cô ta, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Sự việc tiến hành tới mức như ngày hôm nay, hình tượng không thể duy trì, một chút tiền cũng không có, phải nói là rất thảm.
Nói ra lời này chỉ sợ không có ai tin, nhưng đều là sự thật không cần bàn cãi.
“Tôi lừa ông làm cái gì, trong tay tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy, nếu có tiền tôi có thể không cho ông sao? Trong này có rất nhiều góc khuất ông không hiểu.” Lâm Nam Kiều càng nói càng giận, càng nói càng cảm thấy mình thật bi thương, không phải là thê thảm bình thường.
Cô ta nói những điều này, bác sĩ Trương không tin, góc khuất, không có tiền, tuyệt đối không thể, khả năng duy nhất là không muốn cho ông ta tiền.