Cái gì mà mỗi ngày một lần? Sau khi Diệp Giai Nhi phản ứng lại, cô có chút kinh hãi, mỗi ngày một lần, cô thật sự sẽ chết đó!
Nhưng, người đàn ông bây giờ không quan tâm cô như thế nào, anh đã hạ quyết tâm, bây giờ chỉ đợi để thực hiện.
Quả thật, rất đúng với câu nói kia, trời không phụ lòng người, một tháng sau, cuối cùng cô cũng mang thai, đột nhiên cảm thấy thời tiết thật tốt.
Mang thai chính là anh không thể muốn làm gì thì làm với cô, tâm trạng vui sướng, khoan khoái và tươi đẹp.
Nhưng Thẩm Hoài Dương cũng không hời hợt, anh mua rất nhiều sách liên quan đến phụ nữ có thai, sau khi phê duyệt tài liệu, anh lại đi đọc sách.
Huyên Huyên một dạo ghen tỵ: “Ba có mới nới cũ, có em bé rồi, ngay cả con cũng không cần nữa, ba cho con làm con thừa tự của chú út đi, để hai người bọn con sống với nhau.”
Đưa ngón tay lên, khẽ dí vào trán của cô nhóc, Thẩm Hoài Dương hơi nâng cằm lên, giáo huấn: “Nhiều lời, còn không đi làm bài tập đi.”
Đối với đứa bé này, Thẩm Hoài Dương quả thật đã dùng toàn bộ tinh lực của anh, bởi vì đứa bé này mang theo quá nhiều thứ, sự tiếc nuối và áy náy của anh.
Đối với sự hổ thẹn không thể chăm sóc Huyên Huyên, không thể tận mắt chứng kiến Huyên Huyên trưởng thành, kể cả việc mất đi đứa con lần trước, tất cả sự áy náy của anh đều bù đắp lên người đứa bé này.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến đứa bé, không quan tâm là lớn hay bé, tất cả anh đều tự mình làm, không nhờ người khác làm hộ.
Cuộc sống bình dị, nhưng cũng rất hạnh phúc, ngọt ngào, Diệp Giai Nhi đã xin nghỉ việc ở trường tiểu học, mỗi sáng đều sẽ cùng Thẩm Hoài Dương đưa Huyên Huyên đi học, sau đó anh đi đến công ty, cô đi dạo phố, nếu không sẽ đi đến vườn sau để cắt tỉa hoa.
Trước khi đứa bé ra đời, cô đều sẽ ở nhà họ Thẩm, đợi sau khi đứa bé được sinh ra, có thể sẽ tiếp tục đi làm.
Cô đang đọc sách, thì điện thoại vang lên, cô nhấc máy: “Chồng à.”
Thời gian trôi đi, lúc đầu khi nói ra hai từ chồng à này chỉ cảm thấy ngại ngùng, bây giờ đã thuận miệng như vậy.
“Muốn ăn cái gì? Lúc về anh mua cho em…”
“Muốn ăn mứt hồng, với mận chua.” Cô đặt sách xuống, đứng dậy: “Mấy giờ anh về? Muốn ăn gì?”
“Em nấu mỳ là được rồi, bây giờ anh đang đi đón Huyên Huyên, rất nhanh bọn anh sẽ trở về…” Giọng nói của anh trầm thấp, dịu dàng.
“Được.”
Nhìn thời gian, đã gần sáu giờ, Diệp Giai Nhi đứng ở bên ngoài nhà họ Thẩm, mỗi buổi chiều đợi anh và Huyên Huyên về nhà đã trở thành thói quen của cô. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
6h10, chiếc xe Bentley màu đen kia xuất hiện trong tầm mắt, dừng lại, người đàn ông với thân hình cao lớn bế Huyên Huyên đi xuống.
“Không nghe lời, tại sao lại đứng đợi ở đây?”
Anh bất mãn cau mày, bàn tay to lớn ôm cô vào lòng, cầm tay cô, đi vào nhà.
“Nghe thấy hai người sắp trở về, em có chút ngồi không yên.”
“Nhớ chồng, quan tâm chồng…” Khóe miệng cong lên, Thẩm Hoài Dương khẽ hôn lên môi cô, tâm trạng vô cùng tốt.
Huyên Huyên ở trong lòng cũng không cam lòng, chu cái môi nhỏ về phía trước, ba hôn một cái, mẹ hôn một cái, cô bé mới hài lòng.
Diệp Giai Nhi cầm lấy hộp quà anh đang cầm trong tay, mứt hồng, mận chua, cô khẽ cười, dựa vào ngực anh, theo bước chân của anh, từng bước, từng bước đi về phía trước, cách đó không xa, đó chính là nhà của bọn họ, chốn trở về, còn có sự hạnh phúc….
Cuộc sống có trải qua tình cảm mãnh liệt, nhưng cũng có lúc bình thường, sau khi trải qua tình cảm mãnh liệt, nhiều hơn vẫn là sự bình lặng, nhưng sự bình lặng thế này mới có thể khiến tình cảm giữa hai người trường tồn, đây mới là cuộc sống.
Ánh chiều tà chiếu lên lưng ba người, dường như được phủ một vầng hào quang mờ ảo, thật ấm áp và đẹp đẽ …