“Nhưng con muốn đi ăn chung với ba, không được sao ạ?”
Đường Tiểu Nhiên không nói gì.
Nhưng trong lòng cô thật sự không muốn đi cùng Tô Chính Kiêu.
“Trước kia khi mẹ và ba còn chưa ly hôn thì con cũng chưa từng đi ra ngoài ăn với ba mẹ. Bây giờ ba mẹ ly hôn rồi, con cũng chỉ có thể ra ngoài ăn với mẹ với chú Lưu nữa, hoặc là đi ra ngoài ăn riêng với ba…”
Giọng nói non nớt đó chỉ nói đến đây là bỗng dừng lại, Cảnh Hiên không nói tiếp gì thêm.
Cậu cúi vùi đầu mình xuống, đôi chân đung đưa không ngừng.
Lại qua một lúc sau, cậu ngẩng đầu lên, buông tay Đường Tiểu Nhiên ra, đi đến bên cạnh Tô Chính Kiêu, gương mặt đầy hiểu chuyện nói với cô:
“Hình như con hết đói rồi ạ, mẹ đi hẹn hò với chú Lưu đi ạ, con và ba về nhà họ Tô, chúng ta đi thôi ba.”
Khi Đường Tiểu Nhiên nghe câu nói này, trái tim cứ như bị những đầu kim chi chít đâm vào.
Cảnh Hiên đang oán trách cô, đang tránh xa cô!
Ánh mắt của Tô Chính Kiêu không hiểu nông sâu lướt qua người Đường Tiểu Nhiên.
Lúc này anh quyết định không nói gì, nắm tay của Cảnh Hiên đi ngang qua cô.
Xe đang đậu bên ngoài đồn cảnh sát, Cảnh Hiên bước qua kéo cửa xe ra rồi bò lên ghế phụ, còn Tô Chính Kiêu thì ngồi ở ghế lái.
Cắm chìa khóa, nổ máy, thấy người phụ nữ kia vẫn còn đứng yên tại chỗ, anh có hơi buồn bực, nhìn Cảnh Hiên bảo: “Chiêu này của con xem ra không có tác dụng là mấy nhỉ.”
Cảnh Hiên dựa lưng vào ghế da, nắm chắc phần thắng bảo: “Chắc chắn có tác dụng!”
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì thấy Đường Tiểu Nhiên đang bước về phía bên này.
Tô Chính Kiêu còn chưa kịp phản ứng thì Cảnh Hiên ngồi ở vị trí ghế phụ đã nhanh chóng xoay đầu qua, không nhìn mẹ của mình mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nhìn thấy hành động từ chối đó, trái tim Đường Tiểu Nhiên thật sự như bị xé nát.
Không còn do dự gì nữa, cô bước về phía chiếc xe.
Trong xe, Cảnh Hiên vẫn giữ động tác ban nãy.
Nhưng mà bàn tay đặt trên ghế của cậu lại làm ký hiệu OK với Tô Chính Kiêu.
Nụ cười xém chút đã hiện lên trên khuôn mặt, Tô Chính Kiêu mím nhẹ đôi môi mỏng, ho vài tiếng đè nén nụ cười ban nãy.
Thật đúng là thằng nhóc ranh ma!
Nữ cảnh sát của đồn cảnh sát đang đổ rác, nhìn những bao bìa hỗn độn được đổ ra, khóe mắt cô ấy run rẩy.
Ba túi bánh quy, một gói chân gà, một gói snack khoai tây, rồi cả một chai Coca…
Bất giác, cô ấy lại nhớ đến dáng vẻ gọi điện thoại của cậu bé ban nãy.
Ngồi trên ghế, tay trái cầm điện thoại, tay phải cầm bánh quy.
Ăn rột rột như một chú sóc, vụn bánh quy liên tục rơi vãi, thế mà lại bảo mình đói bụng.
Người đàn ông điển trai kia có vẻ rất hài lòng với lời nói dối của cậu bé, khóe miệng hé cười, không ngừng gật đầu.