Quý Hướng Không bất đắc dĩ nhún nhún vai, biểu thị mình cũng lực bất tòng tâm, anh ta luôn luôn không có cách nào với cô ấy.
Hát một hơi đến hơn mười giờ tối, cuối cùng Thẩm Hoài Dương không còn kiên nhẫn, nhấc chân trực tiếp đá cho Quý Hướng Không hai phát, bảo anh ta đưa vợ mình về nhà.
Anh ta đi qua đó, vừa dỗ dành lại vừa thuyết phục, rốt cuộc cũng có thể cưỡng ép đưa Trần Diễm An đi. Trong căn hộ lập tức yên tĩnh lại, Diệp Giai Nhi cũng đã buồn ngủ lắm rồi, cô trở về phòng ngủ.
Thẩm Hoài Dương bưng ly sữa bò đến phòng mình, chuông điện thoại di động lại vang lên, anh ấn nghe: “Mẹ.”
“Vậy mà Thẩm Hải Băng cũng là con gái của con tiện nhân Dương Tuyết đó, Thẩm Thiên Canh đã kêu cô ta đi xét nghiệm tủy rồi.” Không quanh co lòng vòng, Tô Tình đi thẳng vào vấn đề.
Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương giật hết cả mình, con ngươi âm trầm cũng trở nên nặng nề: “Mẹ chắc chắn?”
“Cô ta và Dương Tuyết đã làm xét nghiệm ADN rồi, kết quả vô cùng trùng khớp.” Tô Tình nghiến răng nói: “Vậy mà mấy năm nay mẹ lại nuôi con gái thay cho con tiện nhân Dương Tuyết, mắt của mẹ đúng là bị mù rồi.”
An ủi bà ta vài câu, đợi sau khi cảm xúc của bà ta bình tĩnh lại rồi, Thẩm Hoài Dương mới cúp điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, Thẩm Hải Băng là con gái của Dương Tuyết, tin tức này thật sự làm cho anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nằm ngoài dự liệu của anh.
Diệp Giai Nhi dụi dụi mắt, nhìn anh,: “Đứng ở đó làm cái gì vậy, không ngủ hả?”
“Em uống ly sữa bò này trước đi.” Anh đi đến gần cô, đưa ly sữa bò vào trong tay cho cô.
Diệp Giai Nhi ngồi dậy nhận lấy, uống mấy hớp là đã uống hết ly sữa bò, cái ly đã thấy đáy.
“Bây giờ anh có một việc phải nói cho em biết.” Thẩm Hoài Dương ngồi xuống bên cạnh cô,trở tay nắm ngược lại tay cô, nâng lên đặt bên môi mình, một lúc sau cô mới nói: “Thẩm Hải Băng cũng là con của Dương Tuyết.”
Anh đã đồng ý với cô là mình sẽ không lừa gạt cô bất cứ chuyện gì, nhất là chuyện này, còn có liên quan tới cô.
Cả người như bị điểm huyệt? Diệp Giai Nhi kinh ngạc ngồi yên, một lúc lâu sau vẫn không lấy lại tinh thần, sau đó cô mới tìm được giọng nói của mình: “Thật hả?”
“Thẩm Hải Băng và Dương Tuyết đã làm xét nghiệm ADN rồi, kết quả cho thấy bọn họ thật sự là mẹ con.”
Tại sao thế giới này lại có thể nhỏ như vậy, Dương Tuyết là mẹ ruột của cô, Thẩm Hải Băng lại là…
Hai mươi mấy năm nay sống một cuộc sống hạnh phúc, cô chưa từng nghĩ đến có một ngày cô sẽ đối mặt với sự thật này.
Hàng lông mi thật dài có hơi run lên, nhẹ nhàng cắn cắn môi, không nói tiếng nào, Thẩm Hoài Dương lại không thích bộ dạng này của cô, anh cúi người xuống dứt khoát hôn cô.
Cánh môi bỗng nhiên truyền đến một cảm giác nóng bỏng, làm cô lấy lại tinh thần, ánh mắt anh cách cô rất gần, có thể nhận ra vẻ nặng nề trong đó, còn xen lẫn lo lắng, anh cứ dán vào môi cô như thế: “Em còn có anh.”
Ánh mắt của cô dao động, cô chủ động hôn vào đôi môi gợi cảm của anh. Không ngờ tới là cô còn chủ động hôn mình, thân thể Thẩm Hoài Dương cương cứng, lập tức nắm chặt lấy cằm của cô, làm nụ hôn này sâu sắc hơn.
Mãi cho đến khi cả hai đều thở hồng hộc, rốt cuộc mới tách nhau ra, nằm dựa vào lồng ngực ấm áp của anh, từ từ lấy lại hô hấp, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ có lực của anh, cô lại yên tâm như thế, nhẹ giọng nói.