Nếu đối phương là Thân Nhã, vậy thì tất nhiên không phải đối thủ của cô ta, tiếp xúc vì công việc là chuyện không thể tránh khỏi.
Về bản thân mình, cô ta vẫn có vài phần tự tin…
Trần Vu Nhất trở về. Lâm Nam Kiều chuẩn bị món ăn anh ta thích nhất, còn có canh, đương nhiên đều mang về từ nhà hàng, hai người ngồi bên bàn ăn bữa tối.
Sau đó, mở TV lên, đang ở kênh tin tức, Trần Vu Nhất lười biếng dựa vào người Lâm Nam Kiều, bàn tay cô ta nhẹ nhàng mát xa cho anh ta.
Có rất nhiều cách để khống chế đàn ông, trong đó cách quan trọng nhất là khiến đàn ông cảm thấy thoải mái, hơn nữa, lúc nào cũng phải duy trì cảm giác thần bí, mới mẻ.
Mà Trần Vu Nhất luôn thích Lâm Kiều xoa bóp cho anh ta, nhẹ nhàng mát xa sẽ khiến anh ta có cảm giác thoải mái, thư giãn chưa từng có.
Sáng sớm hôm sau, Trần Vu Nhất đi làm, Lâm Nam Kiều lại xin nghỉ, không tới công ty.
Cô ta cảm thấy Thân Nhã vẫn chưa từ bỏ hoàn toàn. Cô ta cần phải qua đó bồi thêm một nhát dao, chặt đứt hy vọng của cô.
Nhát dao này phải khiến cô tuyệt vọng hẳn, hơn nữa còn hận Trần Vu Nhất đến chết, điều Lâm Nam Kiều muốn là, hai người hoàn toàn trở mặt thành thù.
Thân Nhã đang làm việc. Giám đốc nhìn thấy cô thì như ong thấy hoa, cười tủm tỉm, luôn miệng một tiếng Tiểu Thân hai tiếng Tiểu Thân.
Người hiểu chuyện thì biết là do cô ký hợp đồng thành công, ai không hiểu còn tưởng giám đốc thậm thụt gì với cô rồi.
Thân Nhã bị gọi đến nỗi nổi cả da gà, cả người vô thức run lên bần bật.
Lễ tân gọi điện tới, nói có người tới tìm cô. Thân Nhã không đứng dậy, bảo lễ tân báo luôn tên.
Đến lúc lễ tân vừa nói ra hai chữ Lâm Nam, Thân Nhã đã thẳng thừng ngắt điện thoại.
Cô cho rằng phản ứng của mình quá khích như vậy, lễ tân sẽ hiểu và biết nên xử lý thế nào.
Nhưng cô không ngờ, vừa ngẩng đầu lên thì thấy nhân viên lễ tân và Lâm Nam Kiều đã đứng trước mặt, Lâm Nam Kiều đang cười dịu dàng.
Thân Nhã ném bút lên bàn làm việc, ra khỏi văn phòng. Lâm Nam Kiều đi phía sau.
Không ra khỏi công ty, cũng không tới quán cà phê đối diện, Thân Nhã đến đại sảnh mua cho mình một ly cà phê, cầm lên uống.
Lâm Nam Kiều ngồi xuống đối diện cô, bưng ly nước ấm, đi thẳng vào vấn đề: “Thật ra chị không cần phải có thành kiến với tôi như vậy. Nếu hôn nhân của chị và anh ấy có thể vượt qua mưa gió, căn bản sẽ không có chỗ cho tôi chen vào.”
“Tiếp tục đi.” Thân Nhã tiếp tục nghe, nhưng vẻ mặt lại không hề để tâm, vắt chéo hai chân.
“Trong cuộc hôn nhân của chị và anh ấy, anh ấy sai, thật ra chị cũng sai. Sau lần đầu chị phát hiện chúng tôi lên giường, nếu có thể thật sự không so đo chứ không phải ngoài miệng nói không so đo nhưng lại luôn coi nó là công cụ sắc bén để nhằm vào anh ấy mỗi khi khó chịu, khổ sở, chị không được yên bình, khiến anh ấy cũng không được yên bình. Dù là người dễ tính cũng sẽ phải nổi nóng, huống gì là anh ấy.”
“Tôi không cần phải ở đây nghe con giáp thứ mười ba giảng giải. Không có việc gì thì cút đi!”
Lâm Nam Kiều nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Có một thời gian anh ấy không thể lên giường cùng chị. Chị không tò mò nguyên nhân sao? Đó là vì anh ấy đã cảm thấy mệt mỏi với cuộc hôn nhân của hai người. Hôn nhân khiến anh ấy không hạnh phúc, chỉ có mệt mỏi. Hơn nữa chị mặc đồ ngủ lôi thôi như vậy, cơ thể còn béo mập biến dạng, mặt còn có vết tàn nhang, nấu bữa tối xong lại không tắm rửa, trên người toàn mùi hành. Có người đàn ông nào muốn ngủ cùng chị chứ?”
Thân Nhã nheo mắt nhìn cô ta: “Trần Vu Nhất nói với cô sao?”